Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Tác giả: lolila

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341517

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1517 lượt.

r/>
Bây giờ nó mới phát hiện Phi chỉ vừa mới tỉnh ngủ, thế mà làm cho tim nó suýt nữa là nhảy cả ra ngoài...Nhó thở phào nhẹ nhõm trong lòng một
cái.

-Sao...Mau trồi lên não ak..._Phi có vẻ hốt hoảng. Nhưng với cái dáng vẻ vừa ngủ dậy làm như thế thì thật là ngố quá...heee

-Phì...Trời ơi! Tôi tức giận vì cậu học trò tôi đỗ công sức bao ngày
mà cứ tới giờ này là lăn ra ngủ. Không biết gì đến cô giáo gọi mấy lần.
Chắc trời có sập thì cậu cũng không biết đâu nhỉ?_Nó nói cái vẻ dỗi
dỗi...

-Trời có sập thì không phải cho dù tớ có nặng cỡ nào thì cậu cũng sẽ
cỗng tớ ra ngoài sao..hee Vậy thì lo gì nữa..._Phi cười gian
gian...Nhưng đã nói đúng hết rồi...

-Cậu...Cậu ai bảo thế. Lúc đó tớ sẽ để cậu nằm đó. Tớ chạy một
mình...Muốn tớ cõng à! Một triệu năm nữa nhá..._Chu chu môi nói.

-Thế cũng được! Nhưng bây giờ tớ đói quá..._Phi nũng nịu...Lây tay nó đặt nơi bụng cậu. Giống cảnh tượng mấy bà mẹ có mang đặt tay chồng xem
đứa con đạp ấy...Nhưng đó là đạp còn bây giờ nó chỉ nghe thấy cái bụng
của phi kêu “ọc ọc” ghê rơn...= =!!

-Chặc! Biết ngay nay mà. Lúc học thì chỉ biết ngủ rồi lại dậy đòi ăn. Chả để lại chữ nào trong đầu._Nhận xét.

-Ứ! Đói đói..._Phi chu môi. Ép tay nó vào bụng cậu để nghe cái bản hoà âm nhộn nhịp đang hưởng ứng...

-Thôi...Thôi...được rồi! Nẫu hết cả ruột! Đi nấu là được chứ gì...Nhưng ..._Ra điều kiên.

-ăn mì sao...Nhưng gì?..._Hí hửng

-Ăn xong tối nay phải học hết đống công thức toán này cho tớ_Đứng dậy. Cười cười...

-UMK_Nhăn nhó...Suy nghĩ...

-được rròi!_Nhăn nhó.

-Vậy thì Ok. Đi nào._Bước ra mở cửa phòng. Mỉm cười nói.

....

“Cứ như thế này chắc là khi thi sẽ ổn cả nhỉ?”_Hơi lo lắng, hơi có chút hy vong...= =!!!

******************

-Người đẹp! Ra nhảy với anh một bản nhé!_Thằng con trai mặt nhìn trơn trơn đểu đểu lên tiếng.

-Nếu là hôm khác thì tôi còn tạm chấp nhận anh. Nhưng hôm nay thì tôi không có hứng._Cô lên tiếng. Không thèm nhìn vẻ mặt từ hớn hở chuyển
dần sang giận dữ của anh ta.

-Cô em! đừng có kiêu vậy chứ?_Thằng chả không chịu đi. Còn buông lời có vẻ chế giễu. xong đưa bàn tay gớn giếc của hắn chạm vào đùi trần của cô.

“BỐP”_Tiếng động vang to làm mấy người quanh đó phải quay lại nhìn.
Đến lúc hiểu chuyện thấy cô gái xinh đẹp quay đi và người đàn ông mặt
tím tái đang đứng trân trân vẻ giận dữ thì mọi người phì cười. Đưa lời
trêu chọc.

-Cô gan to quá nhỉ. Đồ con gái đến đây toàn mấy loại không ra gì mà
còn làm cao hả cô em..._Hắn vừa nói xong thì mấy cô gái đứng gần đó nhìn hắn với ánh mắt có thể xong tới và cho hắn mấy bạt tai. Chứ không kể
đến mấy chàng trai đi với người yêu...Hắn thấy lỡ lời. Thì quay đi cười
cười hoà giải. Xong quay sang đặt lên vai cô...

-Này cô em! Đừng làm cao nữa. Nhảy mấy? Ngủ một buỗi thì bao
nhiêu?_Hắn ghé tai lại gần cô. Cái giọng trơn trơn của hắn làm cô thấy
ớn lạnh, cái hơi miệng hôi hôi làm cô bực mình. Hai hay nắm chặt lại.

-..._Mím môi.

-Suy nghĩ gì nữa! Cô mỗi đêm bao nhiêu. đừng lên giá không thì có chó nó thèm..._Hắn buôn lời giễu cợt...

“BỐP”

Cô giáng cho hắn thêm một bạt tai. Rồi đứng dậy bước đi...

Mặt hắn tím tái. Thấy cô đi thì hắn nhanh chóng đưa tay túm lấy tóc cô kéo ngược lại...

Hắn kéo mạnh đến độ khiến cô đao nhói. Hôm nay cô làm kiểu tóc xoăn vột hơi cầu kì.

-Mẹ...Con @##%$### làm cao hả mày...

Cô không hét lên chỉ cố gỡ tay hắn ra. Mấy người nam nữ xung quanh
thì hò reo...Xong không hiểu có chuyện gì lại im thin thít...

-Này..._Cái giọng thằng con trai nào đó vang lên. Vừa đủ nhưng cảm thấy rất uy lực.

Hắn vẫn nắm lấy tóc cô. Quay đầu lại thì hắn bị nhận ngay cú đấm mạnh vào mũi khiến hắn có vẻ choáng váng nên hắn buông tóc cô ra.

Cô thấy hắn buông tóc mình ra thì đưa mắt nhìn trừng trừng vào người
con trai trước mặt. Xong quay người bước đi. Chuyện sau đó cô không
biết. Nhưng cô biết rằng hắn ta sẽ bị bại liệt hay là sẽ chết...

Cô bước chân trên con đường nhỏ lát gật dẫn đến một cái công viên nào đó.

Cô đưa mắt nhìn lên trời. Hít hà tự hỏi. Đến khi nào thì cô mới có
thể cùng anh lên đó. Hay chỉ có một mình cô thôi...Đi hết quảng đường
rồi lên đó...Có buồn tẻ không...Có cô đơn không...Ngốc nghếch thật...

Cô tự cười và gõ vào đầu mình. Mấy hôm nay cô không gặp anh. Vì cô
biết. Càng gặp cô thì anh càng không thích cô. Càng không chấp nhận cô,
càng không....và không gì cả...Không có gì thuộc về cô cả, mãi mãi,.....

-Nè! Con nhỏ kia..._Thằng con trai lúc nãy đi sau lưng cô khi nào.
Hắn lại cách tiếng gọi muôn thủa...”Con nhỏ”, “Yêu tinh”...”Mít
ướt”...vvvv. Nhưng cô không quan tâm . Mà cô quan tâm để làm gì cơ chứ.
Đã có quá nhiều phiền muộn rồi. Đáng ra cô không nên về nước. Cứ ở nước
ngoài. Đợi anh qua rồi làm đám cưới. Thế là hết...Chứ không phải. Qua
đây ước muốn tìm được cho mình một chỗ đứng trong tr