
Tác giả: lolila
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341522
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1522 lượt.
ái tim anh...để rồi
biết được câu trả lời qua ánh mắt của anh. “KHông bao giờ”....
-Nè! Nhỏ mít ướt..._thằng con trai lại cách lên. Sao lúc nào hắn cũng làm phiền cô vậy nhỉ,. Thằng điên...
-...
-Nè! Cô bị điếc đấy hả..._Thằng con trai đi đến. Nắm lấy kéo giật
tay cô lại. Nhìn cô. Nhưng bây giờ có nhìn thì hắn chỉ thấy cái hố đen
tróng hoắc mà thôi. Không có gì đâu... Vậy thì nhìn làm gì...
-Thả ra..._Cô mở miệng. Mắt nhìn vào mắt thằng con trai.
-Cô...Tôi vừa giúp cô đấy nhé?_Thằng con trai không chịu buông tay cô ra mà ngược lại. Nắm càng chặt hơn...
-Tôi có nói cậu tới giúp tôi đâu._Cô nhìn hắn. Ánh mắt làm thằng con trai thoáng bối rối. Buông tay cô ra.
Cô tiếp tục bước đi...
Thằng con trai vẫn lão đẽo theo sau lưng cô...
-Nhưng...Dù gì cũng phải cảm ơn chứ.
-..._CÔ dừng lại nhìn hắn. Có ai nhờ giúp đâu mà bảo người ta cảm ơn. Đồ điên.
-Thôi! Không cảm ơn cũng được. Đi tiếp đi._Thằng con trai mở to đôi
mắt. Xong gãi gãi mũi nói. Cí tướng của hắn làm cô có vẻ buồn cười.
Nhưng kệ hắn vậy.
Thế là cô quay người bước đi.
Thằng con trai vẫn bước theo cô...
.
.
.
Cô ngồi xuống cái băng ghế đá dưới một cái cây to to...không biết là cây gì nhưng không có ánh máng. Cái ghế nằm khuất giưới cây nên cjỉ
được mấy ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và đè điện chiếu xuyên qua kẽ lá. Đâm xuống...
Cái ghế này giống cái ghế mà hôm nào có cô bé thèm kem đến nỗi cắn
cả vào tay của cậu bé...Có cậu bé có cái răng khảnh cười tươi làm cô bé
nao lòng,...Có cậu bé chỉ tay lên trời kể về sự ra đời của các ngôi
sao...Và có cô bé ước ao được ở cạnh ngôi sao của cậu bé.
Cô rờ lên mắt của mình...Có cái gì ấm nóng, có cái gì đau đau nơi
tim...Như muốn vỡ ra thành trăm mảnh...Quá sức rồi. Chống cự không được
nữa...Có nên gục ngã không...
Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt. Rồi ngẩng đầu lên trời hít hà cái
không khí cho căng phòng lòng ngực, giảm cái đau buốt nơi trái tim...
-Nè! Uống đi! Sao ngồi trong này. Mỗi cắn quá trời..._Thằng con trai lên tiếng.
Cô quay sang nhìn hắn. Nhìn chai nước mà thằng con trai đưa. “ờ mà sao hắn có nhỉ?” chỉ thoáng qua vậy thôi...
Nhưng câu nói cuối của hắn làm cô thấy buồn cười. “Ờ đúng nhỉ! Hồi giờ có mấy con muỗi...”
-á! Bóp_Cái tiếng kêu thất thanh của thằng con trai mà cho tới tận
bây giờ cô cũng không biết hắn tên gì. Mà hình như hắn cũng không thèm
nói.
-..._Cô xuýt bật cười. Chắc hắn ta là công tử. THấy hắn cũng đẹp
trai, cao ráo. Nếu gặp hắn trước thì không biết sẽ ra sao...Nhưng bây
giờ thì không....
-Á!!!!Con mũi..._THằng con trai hét lên. GIẫy cả người lên ghế. Cả
hai chân hắn ngồi xổm. Cái dáng cao cao của hắn làm cô tức cười. Tướng
ngồi của hắn nhìn Ê chết được.
-PHì!_Cuối cùng không nhìn cười được cô phải bật lên cười...
THằng con trai mở to đôi mắt, không dãy nữa, há hóc mồm nhìn cô cười , cứ như cô là người ngoài hành tinh ấy. “Nhìn thì cứ nhìn đi” cô nghĩ
rồi cười tiếp. Cười đến khi nước mắt rơi... “Lâu lắm rồi...Không biết từ bao giờ...Cô mới có một nụ cười thật sự như vậy...”
Nụ cười với bố mẹ ư...Một thời nhưng kết thúc từ năm 5 tuổi rồi...
Nụ cười lấy được món đồ quý giá của tụi bạn ư...Đó chỉ là cười tự hào thôi.
Nụ cười lần đầu gặp anh ư...Cũng có thể...
Nụ cười sau khi gặp lại anh ư...Gượng gao...
Nụ cười sau khi được đính hôn với anh ư...Gượng gạo...
Nụ cười khi gặp Phi ư...Giả tạo...
Nụ cười khi ....Tất cả chỉ là giải tạo...giả tạo...
Chỉ có bây giờ...Cô cảm thấy mình mới thật sự là của riêng mình....
Nước mắt cô rơi xuống gò má ...có cái nóng nóng...nhưng cô không thèm đếm xỉa đến nó. Bây giờ cô phải cười...Không thì đến khi kết thúc...Có
lẽ không bao giờ cô có lại nụ cười như vậy...
Bàn tay to to nhẹ nhàng đặt lên gò má cuốn bay đi mất giọt nước mắt
chuẩn bị rơi xuống đất...Bàn tay ấm ấm có cảm giác xao xuyến nơi tim làm cô khẽ giật mình. Lắc đầu quầy quậy...
-Tôi tên Khánh._Thằng con trai nhìn cái vẻ bất ngờ và bất động nơi ánh mắt của cô. Hắn mới cười cười thu tay về và nói.
-..._Cô không nói gì. Quay đầu đi. Đây là lần thứ hai hắn trông thấy cái vẻ yếu đuối chẳng ra gì của cô. Đáng ghét.
-Có ai nói với cô...Là...Cô cười trông rất xinh không_Thằng con trai
quay mặt đi nhìn phía trước. Làm trong cái ánh sáng mờ mờ cô không biết
hắn có đang cười mỉa cô không...
“Xinh...” chưa...Chưa từng ai nói với cô như vậy cả...Họ chỉ lặp tới lặp lui cái câu...”Cười giống mẹ nhỉ”...Thế thôi...
Cô đưa mắt nhìn hắn...Hắn lại cho cô cảm thấy cô có những chuyện mà
chính bản thân cô cũng không biết...Cười “Xinh” hay đại loại như “Mít
ướt”...
-...
-Chứ như cái bản mặt Yêu tinh chẳng hay chút nào..._Hắn nói tiếp môi chu chu...Làm cô cảm thấy buồn cười...
Cô cười thành tiếng...Cười to hơn....Rồi lại