
Tác giả: Vô Danh
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341736
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1736 lượt.
nh đẹp nghe vậy liền mỉm cười, lịch sự đáp:
- Vâng, chúng tôi sẽ liên lạc với anh ấy ngay. Xin chị chờ một chút.
Kim Ngân đứng quay lưng lại, nhìn ngắm quang cảnh nơi đây. Người ra
người vào có vẻ rất vội vàng, nhưng ai cũng chỉn chu, lịch sự. Thiết
nghĩ, để vào một công ty điện ảnh lớn như AP không biết phải mất bao
nhiêu công sức đây?
AP là nơi đã đưa rất nhiều người lên ánh hào quang như Quyên Vỹ –
diễn viên đã từng thủ vai trong bộ phim tết vừa rồi, và giờ đang là ngôi sao
hàng đầu của làng giải trí Việt. Quang Tùng, anh chàng thủ vai diễn
trong bộ phim “Mưa rơi ướt mắt” – bộ phim có lượng người xem cao nhất
mùa hè vừa qua. Một phần thành công cũng là vì có diễn viên quá chất
lượng như Quang Tùng…Lần này, bộ phim “Rất muốn yêu anh” còn chưa bấm
máy mà đã được nhiều người quan tâm tới vậy, không biết anh chàng Hữu
Quân kia phải chịu bao nhiêu áp lực đây?
Kim Ngân biết, con đường đến với ánh hào quang là một con đường gian
nan và vất vả. Con đường thoát ra khỏi nó tuy không dài, nhưng cũng đầy
nước mắt và đau thương. Tâm huyết bỏ ra cả một đời, chỉ cần một tin đồn
thất thiệt thôi cũng khiến họ ngã từ đỉnh cao xuống.
Năm phút sau, cô nhân viên liền mỉm cười gọi Kim Ngân:
- Thưa cô, mời cô lên tầng mười tám rồi tới phòng nghỉ của Hữu Quân. Anh ấy đang đợi cô ở đó.
Kim Ngân cũng mỉm cười đáp lại một câu cảm ơn. Sau đó xoay người bước đi trên nền đá hoa cương của công ty điện ảnh hoành tráng này. Đúng lúc đó, cánh cửa thang máy ở đằng xa sắp đóng lại…Kim Ngân vội vàng nắm lấy quai túi xách cho khỏi tuột, rồi cô hét lớn:
- Khoan đã, đợi tôi với.
Cửa thang máy bị tay của Kim Ngân chặn lại liền bật mở ra. Cô thở
phào rồi nhìn những người trong thang máy bằng ánh mắt ái ngại. Sau đó
cũng bước vào đứng cùng họ.
Không khí trong thang máy im lặng như tờ. Không ai nói với ai câu gì, mà chắc họ cũng chẳng có gì để nói với nhau cả. Kim Ngân đưa tay lên
nhìn đồng hồ, mong là cô không trễ hẹn.
Vừa mới tới tầng sáu, cửa thang máy lại mở ra. Trước khi người kia
bước vào, trước khi cánh cửa kia khép lại, Kim Ngân chợt nhìn thấy một
bóng người quen thuộc.
Chỉ tiếc là người vừa bước vào đã che khuất cả tầm mắt của cô nên cô
không thể nhìn thấy ai kia nữa. Tuy nhiên, khi cánh cửa thang máy vừa
đóng lại, trái tim trong lồng ngực của cô đã đập mạnh tới nỗi tức thở.
Cô thất thần nhìn vào vai người đằng trước, đôi môi dần dần mất đi sắc
hồng. Nỗi sợ hãi đang chiếm lấy tâm trí của cô.
Không thể nào, không thể nào là Vĩnh Khanh được. Anh ta đã chết rồi.
Đã chết từ mười năm trước rồi. Thi thể của anh ta sớm đã bị ròi bọ đục
khoét tới nỗi trái tim cũng không còn nữa. Cơ thể của anh ta đa mục nát
theo thời gian…Vì thế người vừa rồi…Nhất định không phải là Vĩnh Khanh.
Ding!
Tiếng thang máy vang lên đúng lúc khiến Kim Ngân vội thở phào nhẹ
nhõm. Có lẽ là cô quá lo lắng thôi, trên đời này người giống nhau còn
rất nhiều mà.
Kim Ngân bước ra khỏi thang máy, cô đứng lặng một lúc để trấn an bản
thân. Cố gắng hít thở thật đều để lấy lại tinh thần, sau đó bước tới
phòng hẹn phỏng vấn.
Hành lang tầng mười tám vắng lặng tới nỗi khiến người ta cảm thấy
lạnh lẽo. Tiếng guốc của Kim Ngân gõ lộp cộp xuống nền đá hoa cương,
vang lên những âm thanh liền nhịp nhưng lại khiến không gian càng trở
nên vắng lặng.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên. Kim Ngân dừng bước, mở túi xách ra lấy điện thoại. Cô giật mình nhìn vào màn hình, sau đó vội
vàng đưa máy lên nghe:
- Bác sĩ Đường, có chuyện gì không?
Giọng nói lo lắng của bà Đường vang lên khiến Kim Ngân cũng lo lắng theo:
- Kim Ngân, Hoàng Mai mất tích rồi.
Kim Ngân mở to mắt vẻ kinh hãi. Dường như câu nói vừa rồi đã rút đi
hoàn toàn nhận thức của cô. Phải tới khi bác sĩ Đường gọi tên Kim Ngân,
cô mới nói trong hoảng loạng:
- Không thể nào, Hoàng Mai không thể mất tích được. Tôi…Sao có thể như thế được?
- Kim Ngân, bình tĩnh lại đã. Có thể là lâu ngày không được đi chơi
nên tâm trạng cô ấy bứt rứt, khó chịu thôi. Chúng tôi sẽ tìm cô ấy về
ngay, cô cứ yên tâm đi.
Kim Ngân cuống tới nỗi không thể đứng yên được nữa. Chiếc điện thoại trên tay như sắp rơi xuống. Cô nói:
- Không được, tôi phải về xem thế nào. Tôi sẽ đi tìm cùng chị.
Bác sĩ Đường không ngăn cản, bà chỉ ừ nhẹ rồi đáp:
- Được rồi, nhưng cô phải mau lên đấy. Tôi sợ Hoàng Mai sẽ chạy đi đâu đó.
Kim Ngân không trả lời, cô cúp vội máy. Nhưng vừa cúp máy thì Kim
Ngân lại chợt nhớ ra việc phỏng vấn. Không được, đây là công việc mà chú Sáng đã rất kỳ vọng vào cô…Cô không thể làm ông ấy thất vọng được.
Nhưng còn Hoàng Mai? Cô không thể bỏ Hoàng Mai. Cô có lỗi với cô ấy.
Mười năm qua, Kim Ngân chưa bao giờ nguôi ngoai về sự cố ấy. Nếu năm đó, không phải do cô thì Hoàng Mai đã không ngã xuống dòng sông đang chảy
xiết đó. Và cũng sẽ không làm mất đứa con của cô ấy với Vĩnh Kha