
Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh
Tác giả: Tiểu Quắc Quắc
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341237
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1237 lượt.
ng được uống.” Bên ngoài hội
trường, Lục Cảnh Hàng giữ chặt tay Bạch Thuần Khiết dặn dò.
Hôm nay
cô mặc bộ váy dạ hội màu đen, hở lưng, mái tóc dài lượn sóng đen nhánh bị gió
thổi tung bay hơi rối, có một lọn tóc còn quấn lấy cái gáy trắng như tuyết, đột
nhiên xoay người, Bạch Thuần Khiết nghi hoặc chớp mắt “Không cần uống thay? Vậy
nhiệm vụ hôm nay của tôi là gì?”
“Đứng
cạnh tôi đừng đi lung tung là được.”
Câu này
hơi mập mờ đó, Bạch Thuần Khiết cảm giác gò má cô hơi hơi nóng lên, để che lấp
sự mất tự nhiên của mình, cô mở miệng hỏi “Cả toilet cũng không được đi sao?
Vậy giải quyết tại chỗ hả?” Người bên cạnh gật đầu chào khách, thuận tiện trừng
mắt nhìn cô một cái, Bạch Thuần Khiết nhếch môi ngoan ngoãn bắt đầu đóng vai
phu nhân cao quý.
Bởi vì
là tiệc từ thiện, hội trường cũng không quá sang quý, nhưng tính đến số người
tham gia, xem ra bữa tiệc này cũng rất long trọng.
Tưởng
tượng lúc tiểu tiện viên theo đuôi cô, Bạch Thuần Khiết đi theo Lục Cảnh Hàng
nói cười tiếp đón các quản lý và tổng giám đốc khác, có lẽ vì cách ăn mặc hôm
nay hơi khác lạ, cô cảm thấy mọi người nhìn mình hơi mập mờ quái dị. Lục Cảnh
Hàng hình như cũng nhận ra điều ấy, vì thế lại một lần nữa giao nhiệm vụ mới
cho Bạch Thuần Khiết “Đi toilet sửa sang lại quần áo, kéo cao lên một chút.”
“Làn
váy sao?” Cô giả ngu.
Không
rảnh đấu khẩu với cô, Lục Cảnh Hàng nói “Cổ áo” hai chữ xong liền đến trước mặt
một ông lão mặc áo vét xám tóc đã bạc trắng bắt chuyện.
Bước
nhanh vào toilet, Bạch Thuần Khiết xem gương sửa sang lại quần áo thuận tay
trang điểm lại mặt mũi. Vừa lòng xem gương, vừa đi ra toilet, cô đụng phải một
vị tổng giám đốc lúc nãy đã chào hỏi qua, tao nhã mỉm cười, Bạch Thuần Khiết
chuẩn bị rời đi thì bị ông ta gọi lại.
“Bạch
tiểu thư, nếu cô không phiền chúng ta nói chuyện một chút nhé. Xin hỏi cô làm
thư ký mấy năm rồi?”
“Không
lâu ạ.”
“Phải
không? Nhưng tôi cảm giác Bạch tiểu thư làm việc rất chuyên nghiệp, không giống
người mới vào nghề.”
Ngoài
mặt vờ như vui vẻ nhận lời khen của ông ta, Bạch Thuần Khiết trong lòng lại
hỏi, ông xem tôi làm việc lúc nào mà nói?
“Không
biết Bạch tiểu thư thấy sao chứ tôi vừa gặp đã thấy như chúng ta biết nhau từ
kiếp trước.” Người nọ vừa nói vừa chìa danh thiếp ra.”Lúc này tuy không phải
rất đúng dịp mời cô sang công ty tôi làm việc nhưng cá nhân tôi thật sự rất hi
vọng có một vị thư ký vừa xinh đẹp vừa có có năng lực như cô. Đương nhiên, nếu
Bạch tiểu thư không thể đến làm việc cho công ty tôi, chúng ta cũng có thể
thỉnh thoảng ra sân golf trò chuyện, như vậy tôi cũng rất mong chờ.”
“Chủ
tịch Lý, làm sao ngài còn ở đây, vừa rồi tôi nhìn thấy phu nhân ngài đang tìm
ngài cùng lên đọc diễn văn kia kìa.”
Đột
nhiên thấy Lục Cảnh Hàng đến gần ngài chủ tịch có vẻ rất xấu hổ, ông ta vội vã
cất kỹ tấm danh thiếp còn chưa kịp đưa nhưng có người còn chưa nói hết lời. Lục
Cảnh Hàng thong thả đến trước mặt ông ta, giọng nói mềm nhẹ nhưng không giấu sự
đe dọa “Vừa rồi hình như tôi quên chưa nói Bạch tiểu thư không chỉ là thư ký
của tôi…”
Tổng
giám đốc và thư ký, trừ quan hệ trong công việc, còn có thể là… Đến đây, chủ
tịch Lý chợt hiểu ra, vội vàng ngượng ngùng bỏ đi.
“Không
chỉ là thư ký, mà còn là bạn học.” Chống mắt xem diễn, Bạch Thuần Khiết nhìn
ngài chủ tịch đi xa rồi mới nỉ non tiếp lời. Thấy Lục Cảnh Hàng liếc qua, cô
hỏi “Đúng không?”
“Hình
như tôi cũng không định nói bạn học.”
“Vậy
anh định nói tôi là gì của anh?” Đột nhiên nhận ra có bí mật gì đó giữa hai
người bị phơi bày, Bạch Thuần Khiết không lý do gì lại bắt đầu lo sợ.
Không
như cô, Lục Cảnh Hàng tương đối bình tĩnh “Có lẽ sẽ nói là bạn gái, kiểu kiểu
vậy…”
“…” Tim
ai đó bắt đầu nhảy dồn dập.
“… Nói
bạn học người khác sẽ không tin.”
Sự vui
vẻ ngại ngùng của Bạch Thuần Khiết bị dập tắt, thì ra nói vậy chỉ để người ta
dễ tin thôi. Cô không khỏi cười nhạo chính mình, anh chỉ vừa nhắc tới hai chữ
‘bạn gái’, cô đã thẹn thùng như vậy, thật quá vô dụng. Cúi đầu kiểm tra quần áo
mình, cô đến cạnh Lục Cảnh Hàng “Anh không định lên bục đọc diễn văn sao?”
“Có
chứ.” Anh phải lên, dù chỉ cho có lệ, vì trong bữa tiệc này, công ty anh quyên
tiền nhiều nhất. Lục Cảnh Hàng sóng vai đi cùng Bạch Thuần Khiết lên bục diễn
thuyết, ngay trước khi bước lên, anh dặn “Nếu không quen nói chuyện với người
lạ, cô hoàn toàn có thể mỉm cười rời đi.”
Người
lạ? Nhìn quanh nơi này, hình như tất cả đều là người lạ… Không đúng! Bạch Thuần
Khiết tìm thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông, cô sẽ không nhận sai,
hồi còn nhỏ cô thường xuyên đi với ba ba đến nhà ông chúc Tết!
“Chú
Lương!” Vui mừng bước vội đến trước mặt Lương Học Kim, lần đầu tiên, Bạch Thuần
Khiết cảm nhận được sự vui mừng trong câu “tha hương ngộ cố tri” (gặp người
quen trên đất khách). Nhưng khi Lương Học Kim nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt
ông ta thật gượng gạo.
“Cháu