
Tác giả: Tiểu Quắc Quắc
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341217
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1217 lượt.
ở nước ngoài. Hai đứa các cháu cùng đến một trường,
bậc gia trưởng chúng ta tranh thủ thời gian lại gặp gỡ uống trà.”
Lục
Cảnh Hàng gật đầu “Trước kia làm phiền cô không ít chuyện.”
“Cô coi
cháu như con cái trong nhà, làm sao mà cháu vẫn còn khách khí như vậy.” Liễu
Chi Nhã cố ý giả bộ tức giận “Phạt chén rượu.”
“Mẹ,
Cảnh Hàng lái xe tới.”
Cười ra
tiếng, bà nuông chiều vỗ vỗ Hàn Nghi Tĩnh “Xem căng thẳng chưa kìa, mẹ cố ý đùa
nó.” Vừa nói, bà lại liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hàng mà nói với hàm ý sâu sắc “Thật
sự là con gái không để ở nhà được.”
Tiếp
theo trong bữa cơm, Liễu Chi Nhã đều chỉ nói chuyện phớt qua, Lục Cảnh Hàng
hoàn toàn không tìm được cơ hội nói tiếp như đã định. Vì vậy chuyện trong lòng
muốn nói ra trở nên khó có thể mở miệng liền không khỏi bắt đầu cau mày.
Sau khi
ăn xong món điểm tâm ngọt trên bàn, Hàn Nghi Tĩnh phát hiện anh có vẻ hơi nôn
nóng thì vô cùng quan tâm đưa đến trong tay anh ly kem cốc, lại dùng âm thanh
chỉ hai người có thể nghe được mà nói “Cám ơn.”
Hai chữ
đủ làm mặt mày Lục Cảnh Hàng giản ra, nhưng tâm tình cũng không chuyển biến tốt
hơn. Được tiếp đón như thế, nếu như cuối cùng mà anh vẫn cứ cố ý nói nhưng điều
làm người khác không thoải mái thì có phần rất không có phong độ lịch thiệp.
Trong
phòng thu âm, Bạch Thuần Khiết vẻ mặt khó chịu. Vốn lúc trước lên kế hoạch hôm
nay cùng Lục Cảnh Hàng đã sắp xếp bổ sung bữa lẩu lớn. Nhưng chính mình ngược
lại quên phải đi thu âm tiết mục, thịt dê cùng thức ăn đều mua đủ rồi!
“Này,
anh đang làm cái gì vậy?” Không nhịn được, cô gọi điện thoại về nhà.
“Mới
xong món chó.”
“Chỉ có
món chó hả? Không ăn vụng món lẩu chứ?”
Lục
Cảnh Hàng cười “Cho là ai cũng giống như em à, nói chờ em về cùng nhau ăn mà.
Cứ yên tâm đi.”
“Coi
như anh có tự giác.” Còn đang muốn trò chuyện tán dóc vài câu thì nhân viên của
radio lại ra hiệu với cô chương trình sắp bắt đầu rồi. Vì vậy đành từ biệt nhau
rồi để điện thoại di động xuống, cô ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Việc
thu chương trình radio này so với đài truyền hình dễ dàng hơn, ít nhất bớt phải
lo trang phục. Hôm nay cũng không biết Cố Trữ lúc trước vội vàng làm gì mà mặc
một bộ càng nhìn càng giống như quần áo ngủ để tới. Nhìn thấy ánh mắt của Bạch
Thuần Khiết, anh nhếch miệng cười một tiếng “Trang phục đi mượn.”
“Rất
gương mẫu.” Bạch Thuần Khiết giơ ngón tay cái lên với anh “Nếu như trên tóc
không có dính hạt cơm.”
Quay
đầu sang tấm kính trong suốt để soi, Cố Trữ bất đắc dĩ bĩu môi, bố già nhà anh
càng ngày càng táo bạo .
Tiết
mục chính thức bắt đầu, phân đoạn ở giữa có hơi hơi thay đổi, tăng thêm điện
thoại để đối đáp. Bạch Thuần Khiết vừa nghĩ mình cạo thịt dê vừa nghe người
khác bị hỏi một vấn đề ly kỳ cổ quái. Đang chuẩn bị cảm khái về cuộc sống thật
đẹp thì có cuộc gọi điện tới chỉ đích danh muốn nói chuyện với cô.
“Đúng
rồi, tôi cũng muốn hỏi qua nữ khách quý số 3- cô Tiểu Bạch.”
Bạch
Thuần Khiết nhíu mày. Âm thanh này, giọng nói này rõ ràng chính là của tay buôn
dưa số một trong công ty là đồng nghiệp Quang Vinh. Lo lắng sợ đồng nghiệp có
thể không cẩn thận để lộ ra tên mình, cô liếm môi đối đáp “Tôi chính là số 3
Tiểu Bạch.”
Sau khi
cười quái dị đến chột dạ, đồng nghiệp lên tiếng réo rắt mà hỏi “Tôi muốn biết
một chuyến, Bạch tiểu thư có bạn trai chưa.”
Biết rõ
còn cố hỏi! Bạch Thuần Khiết rất muốn quát lên, bảo hắn đi mà hỏi Lục Cảnh Hàng
ấy. Nhưng trước khi thu tiết mục Cố Trữ đã mọi người cho dù đã có một nửa khác
rồi thì đối ngoại đều phải nói chính mình vẫn là độc thân. Vì vậy, bị kẹt trong
đạo đức nghề nghiệp cô đành nói khác đi “Tôi chưa có, nếu đã có thì cũng không
ở đây dự tiết mục vấn đáp mà lúc này hẳn là đang ở nhà ăn lẩu cùng bạn trai.”
“Thật
sự không có sao?”
“Đúng,
không có.”
“Vậy cô
có muốn có người bạn gái không?”
Bất đắc
dĩ cô nghiêng đầu “Nếu như vị tiểu thư kia có cơ ngực rắn chắc.”
Nhận
thấy Bạch Thuần Khiết đang khoa tay múa chân ra hiệu cho mình, Cố Trữ cười xấu
xa rồi gật đầu nói tiếp “Hiện tại đang rất phổ biến chuyện đồng tính, chương
trình kỳ sau của chúng ta sẽ lấy chủ đề đồng tính rất hợp. Hoan nghênh bạn nghe
đài này đã cho chúng ta ý tưởng của chương trình kỳ sau. Tiếp theo, chúng ta sẽ
nghe một bạn nghe đài gọi điện đến.”
Tiếp
tục là một bạn nghe đài hỏi nữ nhân viên số một về việc siêu thực tế, vấn đề
này thì Bạch Thuần Khiết không chú ý nghe. Cô đang vội vàng gửi tin nhắn cho
đồng nghiệp vừa rồi đã quấy rối. Nhưng chưa kịp soạn tin xong thì số một đã trả
lời xong điện thoại bạn nghe đài. Mà cuối cùng khi đường dây nóng vấn đáp nối
thông suốt với nhau thì không ngờ lại điểm danh chính mình! Hơn nữa . . . âm
thanh kia càng quen thuộc . . . Thật sự là không nghĩ tới, không nghĩ tới nha.
Lục Cảnh Hàng ngồi nhà lại nghe cô thu tiết mục!
“Vị
t