
Mùa Hè Thiên Đường Tập 2: It Is Not Summer Without You
Tác giả: Tiểu Quắc Quắc
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.
yên tắc.
Nhớ lại tiếng thở dốc nặng nề cũng rất khêu gợi bên tai lúc buổi tối, gương mặt
lập tức giống như bị lửa thiêu, tóc gáy cũng dựng đứng lên. Bạch Thuần Khiết ơi
Bạch Thuần Khiết, mày cũng rất Thuần Khiết rồi! Tự mình che mặt mình, vốn định
hạ nhiệt độ thì càng che lại càng nóng .
Tâm tư
hỗn độn, khí trời lại nóng bức nên rất thuận theo tự nhiên, buổi sáng ngày hôm
sau Bạch Thuần Khiết trông hệt như được thiên nhiên phết màu hộ. Mâu thuẫn một
lát trước gương, cuối cùng cô vẫn quyết định không che đôi mắt gấu mèo đi. Vì
trời nóng nên da cô thật sự không chịu được bất cứ thứ trang điểm nào bám vào
trên mặt. E ngại hình thức cũng kệ e ngại bộ mặt đi, dù sao thành phố A cũng
không có mấy người quen cô!
Nhớ lần
trước khi Bạch Thuần Khiết nghĩ như vậy thì ngay trong tiệc rượu cô lại gặp Tào
Học Kim vốn cùng mình lớn lên. Còn lần này đây khi lại cho rằng như vậy thì cô
kinh ngạc gặp ở siêu thị một người không thể chia cách quan hệ với mình! Có đôi
khi thế giới này chính là nhỏ đến như vậy, cuộc sống này chính là quỷ quái như
vậy.
Đang
đẩy xe mua sắm chợt sững sờ tại chỗ, trong đầu cô vào giờ khắc này chứng thật
là hoàn toàn trống rỗng, không khoa trương chút nào.
So sánh
với sự kinh ngạc của Bạch Thuần Khiết, Liễu Chi Nhã càng khó có thể tin nổi mà
trợn to hai mắt.
Không
phải bà đang ở nước ngoài sao?
Không
phải cô đang ở thành phố C sao?
Nhưng
hôm nay bọn họ xác thực đã gặp nhau tại một siêu thị ở thành phố A!
Lại là
một cơn im lặng xấu hổ kèm theo rồi Liễu Chi Nhã mở miệng trước. Bà gọi tên của
Bạch Thuần Khiết khi cô đang đi tới phía mình. “Tiểu khiết.”
Miệng
mấp máy đến mấy lần, Bạch Thuần Khiết mới rốt cục gọi ra.”Mẹ.”
***
Lúc
tiểu học, sau khi cha mẹ ly hôn thì Bạch Thuần Khiết do cha nuôi dưỡng. Gần như
từ đó người mẹ đã biến mất khỏi cuộc sống của cô. Có người ngầm đồn đại nói là
bà ta đã yêu chồng người khác, vì muốn ở cùng nam nhân kia bèn bỏ nhà bỏ con
gái. Học sinh tiểu học Bạch Thuần Khiết từng làm một việc không hề đúng mực là
tìm tới nhà bà ngoại để tìm cách chứng minh. Lúc ấy bà ngoại không gật đầu,
nhưng từ trên mặt bà mà Bạch Thuần Khiết nhận biết, đó là một loại việc xấu
trong nhà không thể nói ra bên ngoài.
Ngày
tốt nghiệp tiểu học, lúc đau buồn chia tay cùng bạn tốt, sau khi Bạch Thuần
Khiết khóc lóc thì lại đột nhiên hiểu rõ hơn một chút đạo lý. Ra đi thì ra đi,
cũng không phải việc từ nay về sau không ai chịu được, không phải là cuộc sống
thì cứ phải ở chung một chỗ. Chúng ta nên cười liền cười, nên đùa thì đùa. Lão
Bạch cũng được thời gian làm dịu, vợ cũ xuất ngoại, hai người đều bắt đầu làm
lại cuộc sống, căn bản ông không cần phải nhăn mặt về việc ly hôn nữa.
Khi
chưa có di Tần , ba Bạch đem tình thương của người cha và tình thương của mẹ
đều siêu kính dâng cho cô. Sau này lại có thêm di Tần quan tâm thì chẳng bao
lâu, Bạch Thuần Khiết cũng đã nhanh chóng quên đi người mẹ vô tình vô nghĩa.
Hiện tại về Liễu Chi Nhã, Bạch Thuần Khiết chỉ có thể nhớ bà là một hoạ sĩ,
hàng năm bà gửi một chi phiếu cho mình.
Trong
quán cà phê ở gần siêu thị, bên cạnh cửa sổ thủy tinh lớn, hai mẹ con đã lâu
không gặp mặt ngồi đối diện nhau. Bạch Thuần Khiết nhìn chăm chú vào tách cà
phê trên mặt bàn, Liễu Chi Nhã lại chằm chằm nhìn vào mặt người đối diện.
Khi còn
bé, trông cô một điểm cũng không giống bà mà cực kỳ giống cha, hiện tại càng
nhìn càng giống.
Âm nhạc
làm nền trong quán cà phê cứ đổi hết bài này sang bài khác, hai người lại trước
sau cũng không có trao đổi nhiều hơn. Bạch Thuần Khiết rất buồn bực nhưng cũng
không nói gì, tại sao bà nhất định phải kéo mình tới đây ngồi.
“Tiểu
Khiết, đến đây từ lúc nào?” Rốt cục bà đặt câu hỏi .
“Mấy
tháng trước. Còn mẹ?”
“Mẹ vừa
tới.”
“Đến xử
lý việc triển lãm tranh?”
“Đến
gặp bạn.” Lời này cũng không thể hoàn toàn xem như nói dối. Còn như tại sao
muốn giấu diếm thì trong lòng Liễu Chi Nhã biết rõ ràng nhất.
“Con
đến công tác.”
“Làm
sao lại tới đây công tác, không có mặt cho con bên cạnh?”
“Rèn
luyện mà.” Bạch Thuần Khiết cong môi cười đến hơi khách sáo. Lời của cô hẳn
cũng không tính là nói dối.
“Hiện
tại con đang ở đâu?”
“Ở nhờ
nhà của bạn.”
“Bạn
nào?” Liễu Chi Nhã còn tưởng rằng Bạch Kiến Sinh mua phòng cho con gái bảo bối
của mình ở đây, không nghĩ tới là đang ở trong nhà người khác.
“Mẹ lo
lắng sao? Không cần, chúng con rất biết nhau, đã biết từ hồi trung học.”
“Vậy là
tốt rồi, hiểu rõ nhau.”
Hai
người tiếp đó hỏi han tình hình của nhau, mặc dù đều chỉ trả lời có chừng mực,
nhưng hai mẹ con vẫn ngồi chung trong quán cà phê hơn nửa canh giờ. Cuối cùng
là điện thoại của Liễu Chi Nhã vang lên, hình như là có việc gấp. Sau khi trao
đổi số điện thoại với nhau thì hai người mới mỗi người đi một ngả.
Ra khỏi
quán cà phê, không biết tại sao trong lòng Bạch Thuần Khiết có hơi buồn bã,
chân