
Tác giả: Tiểu Quắc Quắc
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341212
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1212 lượt.
iên sinh này gọi như thế nào?” Cố Trữ cũng nhận ra âm thanh của Lục Cảnh Hàng
nên cố ý hỏi cặn kẽ.
Điện
thoại đầu kia do dự vài giây “Lục.”
“Lục
tiên sinh, không biết tiên sinh muốn trao đổi cùng nữ khách quý số mấy đây?”
“Nữ
khách quý số 3.”
“. . .
Chào anh.” Bạch Thuần Khiết thần kinh thật căng thẳng , dù thế nào thì cô không
đoán được anh gọi điện thoại đến là vì cái gì. “Lục tiên sinh có gì cần, tôi có
thể giúp anh sao?”
“Nhà
chúng tôi mua nguyên liệu nấu lẩu nhiều lắm, cô Bạch có cần không?
“. . .
Cám ơn, cám ơn.” Chột dạ mà nói tạ ơn, hai tay Bạch Thuần Khiết đặt ở trên đầu
gối cứ gãi loạn.
“Không
nói đùa nữa, nói vào việc chính. Tôi muốn hỏi cô Bạch một câu, hai người có cử
chỉ rất thân mật, bạn nữ cũng bày tỏ, như vậy bọn họ có xem như gặp gỡ không?”
Rốt cục
đã vào việc chính! Nhưng mà tự thuật của anh cũng không đả động toàn diện, tại
sao lại chỉ nói bạn nữ bày tỏ, không nói phản ứng của bạn nam? Bạch Thuần Khiết
giữ ý mình “Bạn trai không có tỏ vẻ gì?”
“Không
hề cự tuyệt.”
“Bạn
trai này thật đúng là cao quý nha.”
“Không
hề cự tuyệt không phải là đã tiếp nhận à.”
Ai đó
vui rạo rực, “Đón nhận có nghĩa là bạn trai thể hiện mình cũng rất thích bạn gái.
Nghe nói có một loại người quấy nhiễu thật sự khó chịu, rõ ràng thích muốn chết
nhưng là ngoài mặt lại làm như không thèm quan tâm.”
“. . .”
Bị đáp trả một nước cờ, Lục Cảnh Hàng cứng họng.
“Được
rồi, bọn họ là đang gặp gỡ, các bạn nghe đài yên tâm đi. Có cơ hội cùng nhau ăn
lẩu ha ha.”
Chơi
trò hai người đang yêu thật sảng khoái. Cố Trữ nhìn thấy trước mắt mà ngực đột
nhiên lại có loại cảm giác buồn bã. Hơn một lần tại nhà Lục Cảnh Hàng, cô còn
chưa nói hết câu nói kia, chắc là muốn Cảnh Hàng rồi. Hai người bọn họ đã ở
cùng một chỗ mà. Mở miệng bất đắc dĩ nói một câu, lần này đây hình như anh lại
tụt xuống phía sau Lục Cảnh Hàng. Nhưng chiến trường thay đổi, lúc này đây anh
rất không cam lòng.
Chương
trình kết thúc, Cố Trữ gọi Bạch Thuần Khiết đang vội vã rời đi “Về ăn lẩu?”
Lại mỉm
cười ngượng ngùng mà ngọt ngào, Bạch Thuần Khiết gật đầu “Thật sự là người
thông minh.” Khen xong, cô thấy trong ánh mắt Cố Trữ cảm giác như có một vẻ mất
mát yếu ớt “Chuyện kia, Cố Trữ này, anh không biết tôi đây là người rất hay
thay đổi, tính cách không tốt. Trong khoảng thời gian ở chung này tôi cảm giác
anh có lẽ không tệ, phụ nữ không cần lo lắng không chu đáo, kiểu tai họa như
tôi có lẽ nên ở phía Lục Cảnh Hàng. Đời trước của anh ta làm bậy, tôi muốn thay
mặt trăng trừng phân anh ta!”
Cho dù
cô có nói dài dòng đến mấy thì nụ cười đã biến mất dần dần lại hiện lên trên
mặt Cố Trữ “Cô cho rằng tôi còn có thể vì cô mà trong lòng nghĩ quẩn ?”
“Cũng
vậy! Chúng ta mới biết một thời gian ngắn như vậy nên cũng không sinh ra loại
tình cảm kinh thiên động địa nào.” Bạch Thuần Khiết như trút được gánh nặng, có
điều hình như cô thở phào quá sớm.
Bởi vì
Cố Trữ còn không để cho cô nói hết “Có điều, lần này tôi không muốn lại thua
bởi Lục Cảnh Hàng.”
“
A, anh này. . .”
“Mày
làm gì cũng không xong, ăn gì cũng để phần!” Đằng sau Cố Trữ có một người trung
niên tóc hơi bạc như từ trên trời giáng xuống, vô cùng bạo lực đưa tay đánh về
hướng Cố Trữ còn không phản ứng kịp “Làm cái chương trình chó má gì!”
“A!” Bị
đau, Cố Trữ mặt mày nhăn nhó vội trốn phía sau Bạch Thuần Khiết ” Ông già, ông
nên nói chuyện văn minh hơn, ông là người có thân phận!”
“Phì…
hừ, với loại người vô tích sự như mày mà còn dùng văn minh?” Vừa nói lão trung
niên lại muốn xuống tay, nhưng rồi sợ bị thương đến Bạch Thuần Khiết lại thu
tay về “Tiểu thư, ta giáo dục con trai, cô có thể tránh ra không?”
Hoàn
hồn, Bạch Thuần Khiết cũng sợ mình bị thương nên vô cùng không có nghĩa khí né
khỏi trước mặt Cố Trữ “Mời ngài.” Sau đó cô xin lỗi cười một tiếng với người
mang vẻ mặt trách móc “Nếu không trở về nhà thì không có thịt để ăn!
Chạy
với tốc độ cao nhất, nhưng khi Bạch Thuần Khiết đi vào thang máy thì hình như
cô lại nghe được Cố Trữ kêu rên mất hồn.
“A!”
Bởi ăn vội nên Bạch Thuần Khiết bị đậu hũ nóng làm phỏng miệng. Vừa huyên
thuyên mà đem tổ tông nhà đậu hũ nguyền rủa một trận, cô vừa bất mãn nhìn sang
kẻ ngồi đối diện đang cười trộm “Lục tiên sinh, trong tiết mục kênh 6 lần tới
anh có muốn gọi điện thoại hỏi một lần xem ăn đậu hũ bị phỏng miệng thì có phải
bởi vì nóng lòng hay không?”
“Cũng
được, nhưng mà anh sẽ hỏi rõ người bị phỏng miệng tên là gì.” Vừa nói vừa đưa
sang một chén đồ uống ướp lạnh, Lục Cảnh Hàng hỏi với vẻ mặt chăm chú ” Em
thích tham gia chương trình radio kênh 6 sao?”
“Không
thích tham gia, lúc trước em cũng không muốn tham gia.”
“Vậy
thì lần sau cũng đừng đi.”
“Không
thích thì không thích, nhưng mà đâu có giống trước, tôi đang cần tiền!”
Ánh mắt