XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Ngày cập nhật: 23:58 15/12/2015

Lượt xem: 1341840

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1840 lượt.

giờ, Nám Nám đang ở vào thế cưỡi cọp, nhất là sau khi vừa vì Lạn
Tư mà liên tưởng đến Ninh Hạo Nhiên, lúc này, anh ta còn nhìn chăm chú như thế,
cô chắc chắn không thể leo lên xà và thực hiện động tác được, vì như vậy sẽ làm
cô nhớ đến việc tim đập loạn xạ năm đó. (Tác giả nhắc nhở: Nám Nám, cô đừng
ngang bướng nữa. Xà kép là môn duy nhất mà cô chưa từng luyện tập chăm chỉ,
biểu hiện của cô bây giờ chính là kết quả của sự thiếu tự tin! Đừng cố ngụy
biện nữa!)

“Như vậy là cô chịu thua rồi à?”. Khóe miệng Ninh Hạo Nhiên nhếch lên, Nám Nám
như con chó hoang ương ngạnh hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn thế, thi thoảng lại
hiền lành, dễ bảo khiến người ta thấy mà tâm trạng dễ chịu vô cùng. Huống hồ,
giờ cô lại biết khó mà lùi bước, điều này sẽ bớt đi không ít phiền toái cho cả
hai người sau này khi làm việc cùng nhau, thật là một công n việc.

Anh đang mừng thầm trong bụng, chợt người phụ nữ bên cạnh lại nói một câu thật
ngớ ngẩn: “Được... được thôi, thầy Ninh, mời thầy thi trước!”

Ninh Hạo Nhiên ngây người ra rồi sầm mặt xuống, nói lại: “Hay là cô Dương cứ
thi trước đi!”

Nám Nám nhanh mồm nhanh miệng, đầu nghĩ gì là nói nấy: “Thầy Ninh không thi
trước, liệu có phải là do tình hình sức khỏe không cho phép chăng? Hôm đó, bơi
bị căng cơ hay là bị sao vậy? Sắc mặt thầy vẫn luôn không được tốt, có phải
thầy bị thương ở đâu rồi mà chưa phát hiện ra không?”

Ninh Hạo Nhiên bị cô khích bác tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, điệu cười lộ rõ
vẻ âm u, đáng sợ: “Tôi rất khỏe, người cần chú ý phải là cô Dương mới đúng, cẩn
thận đừng để gãy tay dấy!”

Điều này... rõ ràng là có kẻ không muốn nhắc đến chuyện được mất trong cuộc thi
bơi hôm đó, vì vậy Nám Nám tự giác bước đến trước xà, liếc một cái về phía sinh
viên số mười tám đang dợi xem một màn kịch hay. Cô thầm nghĩ, nếu trước mặt
sinh viên mà để lộ ra là mình ngay cả việc lên xà cũng không lên được thì muốn
mọi người phục mình quả thật hơi bị khó, thế là Nám Nám vờ lảo đảo, cố ý làm ra
vẻ yếu ớt, kiểu như bị ánh mặt trời chói thẳng vào mắt, tay vừa day day huyệt
thái dương vừa nói với Lạn Tư: “Hôm qua, cô thức đêm để tính điểm môn bơi nên
giờ hơi đau đầu, trong người thực sự chẳng có chút sức lực nào, Lạn Tư, em đến
đây đỡ cô một tay nào!”

Lạn Tư ngoảnh lại nhìn thấy nét mặt sa sầm như muốn ăn thịt người ta của thầy
Ninh, cúi đầu suy nghĩ cặn kẽ về tầm quan trọng của thành tích môn thể dục kì
sau của mình rồi sợ sệt quay sang nói với Nám Nám: “Cô Dương... em... em còn
phải thi thể dục học kì ba nữa”. Nếu năm nay đắc tội với thầy Ninh, năm sau
chắc chắn sẽ bị treo môn này mất thôi!

Mặt mũi Dương Nám Nám đột nhiên dữ tợn hẳn lên, lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt
như một con ma cà rồng: “Vậy năm nay cậu có muốn qua môn này không?”

Muốn chứ! Lạn Tư nước mắt lưng tròng, không thể không thừa nhận, thành tích thi
thể dục lần này cũng rất quan trọng.

Kì thực, cậu ta chính là “chiếc bánh sanchwich” trong truyền thuyết bị hai bên
kẹp chặt ở giữa.

Lạn Tư đành co đầu, rụt cổ, nhắm mắt đưa chân, nghe lệnh bước đến trước mặt Nám
Nám thì thầm: “Cô Dương, cô nhất định phải bảo đảm rằng năm nay em sẽ qua môn
Thể dục đấy.”

“Yên tâm, cô bảo đảm môn Thể dục năm nay, em sẽ qua hết”. Dương Nám Nám bất dắc
dĩ kí thỏa thuận bán nước khi lâm trận.

“Xuất sắc!”. Có người không hài lòng chỉ đủ điểm qua, cố gắng mặc cả thêm.

“Giỏi!”. Dương Nám Nám dù bị uy hiếp vẫn cắn răng cắn lợi không chịu nhượng bộ.

“Chấp nhận!”. Lạn Tư miệng đồng ý, lập tức khom người xuống, cam tâm tình nguyện
làm chức phận của chiếc thang vượt tường.

Nám Nám thực hiện một vài động tác làm nền bắt buộc (tức là khởi dộng khớp
chân, nghểnh mặt nhìn mặt trời thở ngắn than dài, một tư thế như thể tôi vốn không
hề muốn nhưng biết làm sao được, thế sự đã ép buộc phải vậy
) rồi chầm chậm bước đến bên Lạn Tư, tay vừa đặt lên
đôi vai mũm mĩm của cậu ta, sức cánh tay vẫn chưa mượn được đà để chống lên xà
mà đã có người không kìm nén được tức giận, thẳng tay giằng bộ móng vuốt của cô
lôi xuống.

Ninh Hạo Nhiên cảm thấy lỗi lầm lớn nhất mà mình đã mắc phải trong đời chính là
năm năm trước đã không nhân lúc đỡ Dương Nám Nám lên xà mà bóp chết cô ta luôn,
để bây giờ hận đến nỗi ngứa răng ngứa lợi thì trước mặt mọi người cũng không có
cách nào hủy diệt được người đàn bà cứ men theo cái quỹ đạo suy nghĩ kiểu người
ngoài hành tinh này.

Vì vậy, anh chỉ có thể tức giận thái quá mà thành ra việc gì cũng dám làm, tóm
Nám Nám như kiểu tóm một con gà, hất Lạn Tư sang một bên và tự mình phụ trách
những hành động tiếp theo.

Rơi vào trong vòng tay của ai đó, Nám Nám chẳng kịp nghĩ gì nhiều đã bị người
ta đẩy mạnh người lên. Hiển nhiên là Ninh Hạo Nhiên đã ước tính hơi bị quá so
với trọng lượng thực của Nám Nám, Nám Nám thì lại ước tính hơi thấp lực cánh
tay khỏe mạnh của Ninh Hạo Nhiên, và thế là theo lệ thường, cô mượn đà, và “ái
chà” một tiếng, cô bị người ta đẩy lên cao.

Dù có phả