
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Ngày cập nhật: 23:58 15/12/2015
Lượt xem: 1341831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1831 lượt.
ước dãi nhỏ cả xuống mu bàn tay Ninh Hạo Nhiên.
“Những tin đồn moi ra từ anh mới là quan trọng”. Nám Nám trong lòng thầm bổ sung
câu tiếp theo cho Oa Oa, không ngừng than thở.
“Oa Oa, sắp muộn rồi, hai người cứ nói chuyện đi, em đi trước đây”. Dương Nám
Nám biết lúc này đã không thể nào ngăn được những tế bào buôn dưa lê của Oa Oa
nữa rồi, thực sự lấy làm mất mặt, liền thử đánh trống lảng, một mình chuồn đi.
“Sắp muộn rồi à? Vậy thì em và thầy Ninh cùng đi đi, giao em cho anh ấy là chị
yên tâm rồi, bố mẹ cũng yên tâm nữa”. Thái độ dịu dàng tốt bụng của Oa Oa lúc
này chỉ được dùng trong những lúc tính toán công thức nhỏ nhặt mà thôi, Nám Nám
sởn tóc gáy, muốn hét lên một tiếng cũng không được, vội vàng chuẩn bị rút lui.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, tiếp đó, Oa Oa lại nở nụ cười tươi roi rói hỏi
Ninh Hạo Nhiên: “Thầy Ninh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có bạn gái chưa? Gia
đình, bố mẹ thế nào? Tôi có một đứa em gái bướng bỉnh nghịch ngợm, tư chất ngốc
nghếch, thích giúp đỡ người khác...”
Vẻ mặt khó lường và nụ cười không tắt trên mặt Ninh Hạo Nhiên làm Nám Nám đau
đớn muốn chết, muốn lôi Oa Oa mau chóng trốn khỏi cái tình cảnh khiến người ta
vô cùng khó xử này.
Nám Nám cố sức hơn nữa, bắt đầu chạy như bay, động tác nhanh mạnh, không ai
phản ứng lại được, mặc kệ đôi dày cao mười phân dưới chân Oa Oa. Oa Oa bị lôi
đi lảo đảo, loạng choạng.
Tiếng Oa Oa vẫn còn men theo dọc đường hai người đi qua, vang vọng bốn phía:
“Nếu chưa kết hôn, có thể hẹn hò hay...”
***
Nhật
kí Oa Oa
“Thứ 2, ngày 29 tháng 9 năm 2008, trời nắng.
Dương Nám Nám nói mình phải cùng chết với nó. Đây là lần thứ 1006 trong suốt
cuộc đời 22 năm của mình, nó đưa ra ý này. Mình không thèm bận tâm, bác bỏ đơn
kiện!”
***
Chiều nay có tiết học nhảy cao, cuối tháng Chín, thời tiết Bắc Kinh vẫn nóng
bức, Nám Nám chỉ đứng ở bên hố cát, không động chân động tay gì mà mồ hôi cứ
túa ra như mưa.
Thật bất ngờ, trong lúc san bằng hố cát, Ninh Hạo Nhiên lại đưa cho cô một chai
nước, sau đó đỡ lấy cuốn sổ ghi điểm, bảo cô vào chỗ tán cây râm mát nghỉ ngơi.
Có cá mà không bắt thì là đồ ngu, vì vậy, cô ngẩng cổ bước qua đó, vừa đặt mông
xuống thì đau đến nhăn nhó mặt mày, cô đành chỉ ngồi nửa mông trên ghế và hóng
gió.
Từ góc độ này nhìn ra phía sân vận động, bộ quần áo thể thao màu trắng với vài
đường kẻ sọc đơn giản càng làm tôn lên vẻ anh tú của Ninh Hạo Nhiên. Anh lượn
đi lượn lại giữa đám sinh viên, nên có không muốn chú ý cũng khó. Điều này
khiến cô không có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng đang rối bời và cả cái
mông đang đau đớn của mình nữa.
Trong vòng một tháng, hai người luân phiên đánh nhau, mặc dù số lần thắng nhiều
hơn số lần thua nhưng trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy. Bất kể là
cô tìm anh ta thi thố hay tìm anh ta khiêu khích, Ninh Hạo Nhiên đều bằng lòng
cúi người chấp nhận, lại càng không có một lời oán thán. Một hiện tượng siêu kì
lạ như vậy có lí giải thế nào cũng không ổn. Còn nhớ hồi học cấp ba, anh ta
từng nói với tất cả con gái trong lớp là anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì
với loại con gái chủ động đi khiêu chiến, vì như vậy đa phần là có mục đích gì
khác, nhưng thái độ mà anh ta đối với cô lại rất lạ, vứt cái nguyên tắc xưa nay
đi đâu mất, thật sự lạ lùng đến nỗi người ta không thể không nghĩ lung tung
được.
Không biết có phải là anh ta..
Bỗng nhiên, một bóng đen cao lớn che khuất ánh mặt trời trên dỉnh đầu cô, hai
má vốn nóng bừng bừng lập tức lạnh ngắt, Nám Nám giật mình ngẩng đầu lên, chỉ
nhìn thấy Ninh Hạo Nhiên đang híp mắt đứng trước mặt cô: “Cô vừa nhìn ai mà như
mất hồn thế?”
“… Nếu tôi nói tôi đang nhìn một con tinh tinh, anh có tin không?”. Nám Nám bị
câu hỏi tưởng chừng rất bình thường ấy của Ninh Hạo Nhiên làm tái mặt, quay
ngoắt sang một thái cực khác.
“Tôi lại cứ tưởng cô đang nhìn tôi...”. Nói xong, Ninh Hạo Nhiên bỗng nhận ra
hình như mình đã nói điều mà đáng ra không nên nói, nhưng không chịu thừa nhận
sai lầm của mình, anh lại cố tình úp úp mở mở, lấp liếm: “Tinh tinh ở đâu ra
vậy?”
“Mơ giữa ban ngày”. Cái tính khí vốn ương bướng của cô bị dáng vẻ đứng đắn của
Ninh Hạo Nhiên làm bay biến đi đâu mất, Nám Nám cũng nuốt trọn vào trong bụng
những lời muốn nói, tiếp đó, cô ngoảnh đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ chán nản, vô vị.
Ninh Hạo Nhiên mặt không một chút sắc thái biểu cảm, lườm Nám Nám một cái với
vẻ không cam chịu rồi quay người, chuẩn bị ra chỗ hố cát, tiếp tục đốc thúc
sinh viên, thì nghe thấy tiếng cô gọi sau lưng. Tưởng cô có lời gì muốn nói với
mình, anh vội quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Nám Nám mặt nhợt nhạt run rẩy đôi
môi: “Vậy... hôm nay, chúng ta., có thi tài nữa không?”
Ninh Hạo Nhiên trong lòng đang vui sướng bỗng lạnh đi, vô cùng bực mình, ánh
sáng vừa lóe lên trong mắt lập tức tắt ngúm. “Bộ dạng cô như thế thì thi được
không?”
“Đúng là tôi không ổn thật”. Không ngờ lần này, Nám Nám