
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341140
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1140 lượt.
À... Em chưa ngủ sao? Sáng mai phải lên máy bay về Hà Nội rồi đấy.
- Anh cũng có ngủ đâu.- Cô ngẩng đầu nhìn anh bướng bỉnh đáp.
- Anh cứ nghĩ mãi về Năm Sơn. Anh ta kì lạ quá!
- Em cũng thấy thế. Hay sáng mai đưa ba
mẹ anh ra sân bay xong mình lại về miền Tây lần nữa đi. Em thấy thích
nơi đó lắm. Về đó tìm và cảm ơn anh ta một câu.
- Ừ... - Anh gật đầu cười, Sang nghĩ thật giống anh.
Anh cần một người con gái chu toàn như
thế làm hậu phương cho mình. Khánh Nam tự trấn an mình như thế coi như
là một lý do để chấp nhận cô. Lễ cưới của hai người sẽ tiến hành không
bao lâu nữa.
Điều làm anh bất ngờ nhất chính là việc
ba mẹ anh đề nghị anh đưa Vân đi theo cho vui. Con bé cần được chăm chút hơn, và với Vân, Khánh Nam là một người cực kì quan trọng.
Phản ứng của Vân cũng không khác gì Sang khi lần đầu tiên đến với miền cù lao này. Cô cứ liên tục há hốc mồm,
rồi rối rít chỉ những chùm chôm chôm hay những trái xoài vàng mọng lòa
xòa xuống mặt nước.
Xuồng cập bến chỗ nhà Hai Triều, đúng
cái chỗ mà ngày trước cậu bé Tư Nhái cho Nam và Sang lên bờ. Vân thích
thú nhảy lên bờ, reo hò như một đứa bé đứng giữa vương quốc kẹo ngọt.
Người đầu tiên mà cả ba gặp lúc này không phải là chú Hai Triều hay Út
Liên, mà là một cô gái tuổi chừng mười tám, đôi mươi, má hồng, da trắng
đang ngồi đọc sách dưới một gốc cây chôm chôm.
Thấy ba người, cô gái ngẩng đầu nhìn,
ngạc nhiên lắm. Cô ta có lẽ cũng là con gái của Hai Triều vì trông khá
giống Út Liên. Rồi gập sách lại, cô ta đứng dậy tiến lại hỏi:
- Anh chị tìm ai vậy?
- Chào cô, chúng tôi đến tìm anh Năm Sơn.- Khánh Nam mở lời trước.
- Anh Năm không có nhà, có chuyện gì không?
- Ồ, chúng tôi chỉ đến để gặp anh ấy cảm ơn một vài chuyện thôi. Anh ấy sắp về chứ ạ?
- Chắc vậy. Anh chị vô nhà đi.
Cô gái quay người dẫn đường cho cả ba.
Vừa ngồi được một chốc thì có tiếng nói từ ngoài sân:
- Chú Hai đi đâu rồi Lan ơi?
Giọng nói đó vừa cất lên, không chỉ Khánh Nam nhảy dựng lên mà Vân cũng đánh rơi cả chén nước đang đưa ngang lên miệng.
Người bước vào là Việt.
Hai bên nhìn nhau trân trân, không ai nói gì. Chỉ có Sang và cô gái kia là không hiểu gì.
- Anh Năm về hả? - Cô gái chạy lại túm
lấy cánh tay anh- Sao toàn mồ hôi vậy? Lại giúp sư cô chuyện gì phải
không? Có khách đến tìm anh đó.
Nhưng Việt - hay chính là Năm Sơn cũng
như là Khánh Nam và Vân, lúc này đều đang hóa đá vì sự xuất hiện đường
đột của đối phương.
Khánh Nam chưa bao giờ dám nghĩ rằng lại gặp lại Việt trong hoàn cảnh này.
Không phải ai khác, anh ta lại chính là ân nhân của gia đình anh.
Là định mệnh?
Hay là sự sắp đặt trớ trêu của ông trời?
Những người yêu nhau chân thành dù có cách trở bao lâu rồi cũng tìm lại được về bên nhau.
- Anh...- Vân đứng dậy lắp bắp, vừa mừng vừa kinh ngạc - Đúng là anh rồi...
Và cô chạy vù đến, gạt Hai Liên ra, ôm chầm lấy người yêu.
- Em tìm thấy anh rồi.
Việt, ở cái tuổi ngoài 30, trông khác hơn một chút so với ngày xưa. Anh trông đen hơn, già hơn và mắt buồn hơn cả ngày xưa.
Một nét đau đớn thất vọng vụt qua trên gương mặt Hai Liên, và cô gái quay người chạy ra ngoài.
Việt chết đứng trong vòng tay của Vân.
Anh nghe rõ trái tim đang đập nhanh thế nào. Và anh cảm nhận được cả
những giọt nước mắt nóng hổi của Vân thấm trên ngực mình. Người con gái
anh yêu bằng cả tính mạng của mình giờ đây lại đứng trước mặt anh, như
một phép màu, và cũng như một trò đùa kì lạ của số phận.
- Xin lỗi.- Việt cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng và gỡ vòng tay của Vân ra.- Không ngờ là lại gặp mọi người ở đây.
- Hóa ra người đó là anh. - Khánh Nam
vẫn có vẻ như không chấp nhận được cái sự thật rằng người đứng trước mặt anh bây giờ chính là Việt.
- Phải... Chỉ là tôi không muốn có thêm rắc rối nên...
- Sao anh lại bỏ đi chứ?- Vân vẫn đứng
chắn trước mặt anh, hỏi dồn- Em là gánh nặng của anh sao? Em đã nói có
chuyện gì thì cũng phải cùng nhau giải quyết mà.
- Anh xin lỗi, Trác Vân...
- Được rồi.- Khánh Nam đứng dậy- Tôi có
chuyện muốn nói với anh. Vân, em để anh Hai nói chuyện với anh ấy chút.
Yên tâm đi, anh sẽ không để anh ấy chạy mất đâu. Em ở lại với Sang nhé!
Hai người, Khánh Nam và Việt đi ra phía
vườn cây và ngồi xuống một bàn uống trà đã được kê sẵn. Khánh Nam im
lặng nhìn anh ta pha trà, rót nước, hồi lâu sau anh mới lên tiếng:
- Tại sao anh phải chạy trốn như thế chứ?
- Xin lỗi, nhưng tôi không còn cách nào khác.
- Chính anh đã cứu nó. Anh định giấu cả điều này sao?
- Vì tôi mà cô ấy thành ra như thế...
- Không phải vì anh đâu. Em tôi bị như
thế, chuyện của hai người đứt đoạn là vì sự ích kỷ của gia đình chúng
tôi. Bây giờ anh nên quay trở lại đi.
- Tôi không thể!
- Sau tất cả những gì anh đã làm,