Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh hùng sơn cước - Full

Anh hùng sơn cước - Full

Tác giả: Thùy Hương

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341201

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1201 lượt.

gon lành .Bỗng nhiên Hằng ngừng lại:- Nhưng thưa ông, chúng cháu đang ăn hết lương thực của ông!- Em cứ yên tâm. Số lương thực này ta dùng được hai ngày: mai ta sẽ kiếm cái khác lo gì?Khi mọi người đã no nê rồi, người đốt than nói :- Bây giờ các em có thể lại đi ngủ. Có đủ chổ cho bốn người trong lều này, hơi chật chút thôi…Chắc các em có thể ngủ ổ rơm được .- Thưa ông, nếu là dân cắm trại chính cống, thì có thể nằm đâu cũng được ạ! Việt đáp .- Vậy thì tốtt lắm, nằm xuống ngủ đi. Còn ta ra ngoài hút điếu thuốc cái đã . Nhân tiện, ta dặn các em: nếu sáng mai thức dậy không thấy ta thì chớ có lo nhé, cứ ở đó đợi ta về .Hằng hỏi :- Có lẽ ông đi đốt than ạ?- Phải, à không! Bây giờ ta chưa đốt, ta chỉ đi kiếm sẵn địa điểm để mai kia dùngViệt nói :- Tiếc quá cháu muốn được xem ông đốt than ra sao .- Dể lắm, rồi em sẽ được xem. Mai ta sẽ cho em đi săn cùng ta, phải kiếm cái gì ăn chứ, vì lương thực đã cạn rồi. Chắc em cũng thích đi săn …À, mà tên em là gì?- Thưa ông, cháu tên Việt ạ!- Còn con nhỏ kia ?- Thưa ông, Hằng ạ. Em cháu là Tâm. Thưa, còn ông ?Người đó ngần ngừ :- Mọi người gọi a là Ê BanRồi ba đứa trẻ nằm xuống ổ rơm .- Thưa ông, cho cháu đặt bé Tâm vào phía trong cho khỏi rét, Hằng nói .- Trong ổ rơm thì không bao giờ rét cả. Nhưng để ta đắp cho nó ấm .Nói đoạn người đốt than cởi áo ngoài ra đắp cho bé Tâm, lúc đó đang ngủ say .- Nhưng còn ông? Hằng hỏi .- Không, ta đã quen rồi. Em cũng đi ngủ đi chứ. Em còn thắc mắc gì mà cứ loanh quanh như vậy?- Thưa, cháu muốn … Hằng ngập ngừng. Cháu muốn … Ông hứa sẽ không bỏ đi trong đêm khuya .Người đốt than mỉm cười :- Thế em tưởng rằng ta bỏ các em hả?- Cháu không rõ, nhưng cháu lo ngại .- Thôi đuợc, ta hứa, nếu như thế làm cho em yên tâm. Và ai cũng biết là Ê Ban chưa bao giờ sai lời nói .Con nhỏ vẫn đứng yên đó .- Bây giờ thì em đi ngủ đi, vì hết thắc mắc rồi. Ta thấy hình như em không muốn ngủ, sao vậy?- Thưa ông, cháu muốn thức để canh anh Việt, cháu nghĩ hai đứa không nên ngủ cả một lúc. Chúng cháu biết rằng ở đây không có thú dữ, nhưng chúng cháu sợ tên tướng cướp…Người đốt than chau mày :- Tên tướng cướp? Tướng cướp nào?- Thưa , Y Blơm ạ!- Y Blơm … người đó nhắc lại với một giọng lạ lùng. Ai nói với em rằng hắn ở vùng này?- Thưa ông, tuần trước ở dưới chợ quận, chúng cháu thấy một toán cảnh sát được phái đi lùng bắt hắn .- À! Các em trông thấy … Thế có nhiều cảnh sát không?- Thưa ông, có tới hai chục người ạ .- Thế ai chỉ huy? Em có thấy viên đại úy không ?- Thưa, ba cháu có nói chuyện với ông ta .- Có phải là một người nhỏ, gầy có râu mép không?- Thưa đúng ạ .- Ta thấy khó lòng mà bắt được Y Blơm .Người đốt than như có vẻ rất vui thích nghĩ rằng tên tướng cướp sẽ thoát khỏi tay cảnh sát. Hắn nói với giọng rất ôn tồn :- Như các em thì khỏi lo ngại gì cả, Y Blơm không làm hại trẻ con đâu .- Vậy ông biết hắn? Hằng hỏi .- Ai ai cũng đều biết Y Blơm cả .- Thế ông không sợ hắn ta? Người ta đồn hắn dữ tợn lắm .- Ta chẳng sợ ai cả .- Vậy nếu Y Blơm tới đây, ông sẽ …- Đừng có nghĩ gì đến Y Blơm nữa. Đứa con gái nào cũng hay đặt câu hỏi! Khi chúng mới biết nói là hỏi “tại sao”, “thế nào” và hỏi những câu mà chẳng ai có thể trả lời được. Trông anh cháu kìa, nó có hỏi gì đâu?Hằng nhìn Việt. Anh nó không hỏi là vì có lý do: mới nằm xuống ổ rơm, nó đã ngủ say như bé Tâm, dù súng đại bác có bắn bên tai cũng không làm chúng thức dậy .Con nhỏ vào lều nằm và không bao lâu nó cũng ngủ say như chết .Trong khi đó, cây súng kẹp ở đùi, vị cứu tinh của chúng đang hút nốt điếu thuốc chót ngoài cửa lều .- Rắc rối quá! Hắn nghĩ thâm. Với lũ trẻ này, làm sao đây? Ta không thể bỏ chúng trong tay các dân làng. Và trong rừng này, chúng không thể tìm lối về, cái đó là chắc chắn. Nhưng ta cũng không thể làm vú em cho chúng! Riêng một mình ta cũng đã nhiều khó khăn, huống hồ còn đèo bồng thêm kẻ khác…vậy làm sao đây?...Hắn hút nốt điếu thuốc, dẫm lên cho tắt hết rồi vào lều. Trước khi ngủ, hắn đặt cây súng vừa tầm tay, như để đề phòng một sự gì nguy hiểm sắp xảy đến .Chương 4

 

Sáng hôm sau, khi Hằng thức dậy, nó không thấy người đốt than trong lều. Mới đầu, nó chột dạ, sợ rằng người đó đã bỏ đi mất, nhưng rồi nó lại vững tâm: Người ấy chẳng hứa với nó rồi sao? Vả lại, chiếc áo của người đó vẫn còn đắp trên người bé Tâm đang nằm ngáy khò khò.Đến lượt Việt cũng tỉnh dậy. Nó dụi mắt, nhìn quanh như không biết mình đang ở đâu, rồi mỉm cười với Hằng:- A, khỏe rồi! Nó vươn vai nói. Ông Ê Ban đâu hả em?- Em không rõ, ông ta có dặn rằng chớ có ló ra ngoài nếu sáng dậy không thấy ông …- Có lẽ ông ta đi báo cho ba má tụi mình biết cũng nên .Hằng thở dài não nuột:- Khổ thân ba má quá chừng! Em chắc ba má cũng mất ăn mất ngủ vì nghĩ rằng chúng ta bị kẻ cướp giết chết hay bị mất tích vĩnh viễn.- Nếu không có ông Ê Ban thì chắc chúng ta lâm vào cảnh đó rồi chứ còn gì nữa .- Chúng ta sẽ bị chết đói chết khát .- À ! Lại nói đến chuyện đói. Ta thèm ăn cái gì điểm tâm … thế còn em? Một chén cà phê sữa, với bánh mì nuớng phết bơ?- Gớm, anh chỉ nghĩ đến ăn, Hằng vừa đáp vừa tự hào rằng con gái không há