
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341931
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1931 lượt.
hết xin anh nghe em nói vài lời. Khi em nhìn thấy anh đứng trên bục để làm chứng buộc tội cha và các anh em, em căm thù anh, em đã muốn giết anh. - Cô tiến tới gần hắn. - Nhưng rồi em nhận ra được rằng điều anh làm là một hành động quả cảm. Anh dám đứng lên nói ra sự thật. Cha và các anh của em không phải quỷ, nhưng họ làm những việc làm của quỷ dữ và anh là con người duy nhất có đủ sức mạnh để chống lại họ.– Hãy tin tôi, Lucia. Hắn nói. - Bọn cảnh sát buộc tôi phải ...– Anh không cần phải giải thích. - Cô nói mềm mại. - Nhất là với em. Anh có nhớ lần đầu chúng mình bên nhau? Lúc đó em hiểu ngay rằng em yêu anh và em sẽ luôn luôn yêu anh.– Lucia, lẽ ra tôi không nên làm cái điều mà ...– Anh yêu? Em muốn chúng ta quên đi những việc đã qua. Nó đã lùi vào dĩ vãng. Điều quan trọng bây giờ là anh và em.Cô tiến tới bên hắn, và lúc này hắn có thể ngửi thấy mùi nước hoa dịu dàng tỏa ra từ người cô. Tâm trí hắn rối bời.– Cô định ... cái đó?– Hơn tất cả những gì em đã định trong cuộc đời. Đó là lý do hôm nay em tới đây. Để chứng tỏ với anh rằng em là của anh, và không phải chỉ bằng lời.Ngón tay cô lần nhẹ trên vai và khoảnh khắc sau chiếc váy đã nằm trên sàn.Cô hoàn toàn khỏa thân.– Anh tin em chứ?Chúa ơi, cô ta đẹp biết bao.– Bây giờ anh tin rồi. - Giọng hắn khàn khàn.Lucia tiến sát hắn, da thịt cô cọ vào người hắn.– Cởi ra anh, nhanh lên nào? -Cô thì thầm.Cô nhìn Patas cởi quần áo rồi ngoan ngoãn đi theo khi hắn cầm lấy tay cô dẫn tới chiếc giường trong góc phòng. Hắn đè nghiến cô xuống và leo phắt lên cô, mặt hắn nở nụ cười kiêu ngạo.– Giống như thời xưa vậy. - Hắn nói giọng tự mãn. - Em không thể quên anh được, phải không?– Vâng, - Lucia thì thầm bên tai hắn. - Thế anh có biết tại sao em không thể quên được anh không?– Không, em yêu. Nói anh nghe nào?– Bởi vì em là người Sicily, như cha em vậy.Cô với tay ra sau gáy, gỡ chiếc trâm cài tóc dài và nhọn.Benito Patas thấy đột ngột nhói đau bên sườn bèn há miệng như muốn kêu lên, nhưng Lucia đã kề miệng hôn hắn âu yếm và khi người Benito cong lên, quằn quại trên người cô thì ...Vài phút sau cô đã mặc xong quần áo, cài trâm lại vào tóc Benito nằm yên dưới chiếc chăn mỏng, mắt nhắm nghiền. Lucia gõ cửa và mỉm cười với người cai ngục tới mở cho cô, thì thầm:– Anh ấy ngủ!Viên cai ngục nhìn cô gái trẻ đẹp, mỉm cười:– Chắc hẳn cô đã vắt kiệt hắn.– Tội hy vọng thế. - Lucia đáp.Sự mạo hiểm tài tình của cô gái trẻ, đẹp trong hai vụ trả thù làm xôn xao nước Ý. Công chúng ý dễ bị kích động hân hoan chúc mừng cô, che giấu cho cô trốn chạy. Còn cảnh sát, hoàn toàn đương nhiên, có quan điểm khác. Lucia Carmine đã sát hại một vị chánh án đáng kính lại còn giết thêm một người nữa ngay bên trong bức tường nhà tù là cú chơi khăm tàn tệ không kém những tội ác do cô gây ra kia. Báo chí được dịp bán chạy với số lượng cao nhất.– Tôi muốn cái đầu nó. - Cảnh sát trưởng gầm lên. - Tôi muốn nó ngay hôm nay.Các mẻ lưới được tung ra, trong khi đó, trung tâm của sự chú ý lại đang ẩn náu tại nhà Salvatore Giuseppe, một trong những tay chân của cha cô may mắn thoát khỏi cơn bão lửa.Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất của Lucia là trả thù cho cha và các anh. Cô nghĩ mình không thể trốn tránh mãi được và đã chuẩn bị kỹ càng để tự sát khi bị bắt.Tuy nhiên, sau một thời gian, suy nghĩ trong đầu cô đã chuyển sang sự sống.Cuộc sống với cô vẫn quý giá biết bao. Ta sẽ không để cho chúng tóm được, cô tự thề với mình. Không đời nào.Salvatore Giuseppe và vợ ông ta đã làm mọi thứ có thể để cải trang cho Lucia. Tóc cô trở nên sáng màu hơn, răng đen hơn, cô có thể đeo kính suốt ngày và chịu khoác lên mình những bộ quần áo tồi tàn.Salvatore soi xét tác phẩm thủ công của mình.– Không tồi, ông ta nói. - Nhưng cũng chưa an toàn. Chúng tôi phải đưa cô ra khỏi đất Ý. Cô phải tới một nơi mà ảnh mình không có trên trang nhất các báo.Một chỗ nào đó mà cô có thể nhởn nhơ được vài tháng.Lucia nhớ ra!Nếu khi nào cần một người bạn, con có thể tin tưởng Domimic Durell, như anh em với bố vậy:Ông ấy ông ấy có một ngôi nhà ở Beziers, bên Pháp, gần biên giới Tây Ban Nha.– Cháu biết một chỗ có thể tới được. - Lucia nói. Nhưng cháu cần một hộ chiếu.– Chúng tôi sẽ thu xếp.Hai mươi tư giờ sau, Lucia ngắm tấm ảnh mới chụp của mình trong hộ chiếu mang tên Lucia Roma.– Cô sẽ đi đâu?– Cha cháu có một người bạn bên Pháp có thể giúp cháu được.– Có cần tôi đi cùng tới biên giới ... - Salvatore nói.Cả hai đều biết điều đó nguy hiểm như thế nào.– Thôi ạ, chú Salvatore, chú giúp cháu thế là đủ.Sáng hôm sau Salvatore Giuseppe thuê một chiếc Fiat dưới cái tên Lucia Roma và đưa cô chìa khóa xe.– Cẩn thận nhé. - Ông lo lắng dặn dò.– Chú đừng lo. Cháu sinh ra dưới ngôi sao may mắn mà.Chẳng phải cha cô đã nói thế sao Tại biên giới Ý - Pháp, các xe con sắp thành hàng dài chậm chạp nhích lên đợi đến lượt làm thủ tục vào đất Pháp. Càng tiến gần tới trạm kiểm soát Lucia càng thấy sợ hãi. Họ đang bủa lưới tìm bắt cô ở mọi điểm ra. Nếu họ tóm được, Lucia hiểu, cô chỉ có một mức án duy nhất là ngồi tù tới hết đời. Ta sẽ tự sát trước. Lucia nghĩ.Cô tiến tới người sĩ