
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341953
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1953 lượt.
c đời phía trước. - Linh mục nói.– Để làm gì? - Theresa thổn thức. Để chịu đựng hơn nữa? Tôi đã không thể chịu nổi nỗi đau đang phải chịu. Tôi không thể chịu được!Giêsu đã chịu đựng nỗi đau và đã chết cho tất cả chúng ta. Đừng quay lưng lại với Người. - Ông nhẹ nhàng nói.Bác sĩ đã khám xong cho cô.Cô cần nghỉ ngơi. Tôi đã nói với bà nhà cho cô ăn kiêng nhẹ một thời gian, - ông chỉ tay vào cô, - nhưng không có món dao cạo đâu đấy.Sáng hôm sau Theresa lê ra khỏi giường. Khi cô đi vào phòng khách, mẹ cô nói vẻ cảnh giác:– Con dậy làm gì thế Bác sĩ bảo ...– Con phải vào nhà thờ. Con cần nới chuyện với Chúa. - Theresa đáp giọng khàn khàn.– Mẹ sẽ đi với con. - Mẹ cô lưỡng lự.– Không, con phải đi một mình.– Nhưng ...– Để cho con nó đi. - Cha cô gật đầu.Họ nhìn theo cái bóng không hồn chệnh choạng ra khỏi nhà.– Điều gì sẽ đến với con bé nữa nhỉ? - Mẹ Theresa thì thầm.– Có trời mà biết.Cô bước vào nhà thờ quen thuộc, tiến đến trước điện và quỳ xuống:– Ta đến nhà Người để nói với Người vài điều, hỡi Chúa? Ta khinh bỉ Người vì Người đã sinh ra em ta được xinh đẹp Ta khinh bỉ Người vì Người đã sinh ra ta xấu xí. Ta khinh bỉ Người vì đã để cho em ta mang đi người đàn ông duy nhất mà ta yêu quý. Ta phỉ nhổ vào Người.Những câu cuối cô nói to tới mức mọi người xung quanh quay cả sang nhìn.Cô đứng dậy và xiêu vẹo ra khỏi nhà thờ.Theresa không bao giờ tin rằng lại có một nỗi đau đớn đến thế. Đau đớn đến không thể chịu nổi, đến không thể nghĩ về một điều gì khác, khiến cô mất ăn mất ngủ. Ký ức luôn hiện rõ trong trí óc cô, giống như các cảnh trong một cuốn phim.Cô nhớ lại ngày cùng Raoul và Monique đi dạo dọc bãi biển ở Nice. .– Trời hôm nay bơi thì tuyệt. – Raoul nói.– Em cũng muốn thế, nhưng không thể được. - Theresa không biết bơi. - Em sẽ không phiền lòng nếu hai người xuống bơi. Em đợi ở khách sạn nhé.Và cô đã sung sướng khi thấy Raoul cùng Monique bắt thân nhau dễ dàng thế.Họ ăn trưa tại một quán trọ gần Cagne. Người hầu bàn nói:– Món tôm hùm hôm nay đặc biệt ngon.– Em sẽ ăn món này. à Monique nói. - Theresa tội nghiệp không thể ăn được, tôm cua sẽ làm chị ấy ho rũ rượi.Ở St.Tropez:– Anh nhớ cưỡi ngựa quá. Ở nhà thì sáng nào anh cũng đi ngựa. Em có muốn đi với anh không, Theresa?– Em ... Em sợ không được, Raoul.– Em sẵn lòng đi cùng anh, - Monique nói:– Em cũng thích cưỡi ngựa.Thế là họ đi suốt buổi sáng.Có hàng trăm bằng chứng, nhưng cô đã quên hết cả. Cô bị mù lòa, bởi cô muốn thế. Những ánh mắt mà Raoul và Monique trao cho nhau, những đụng chạm vô tình, những tiếng thì thầm và những chuỗi cười.Sao mình lại ngu ngốc đến thế nhỉ?Đêm đến, khi Theresa cố chợp được mắt thì lại nằm mơ. Nhưng giấc mơ luôn khác nhau, nhưng cũng luôn giống nhau. , Raoul và Monique đang làm tình trên sàn, trần truồng. Và con tàu đang chạy qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hẻm núi. Chiếc cầu bỗng dưng sập xuống và tất cả, con người lẫn con tàu, đều lao xuống vực thẳm.Raoul và Monique đang tại phòng khách sạn, trần truồng trên giường. Raoul ném mẩu thuốc lá hút dở xuống đất và căn phòng nổ tung, lửa trườn lên và thui cháy cả hai người, tiếng gào của họ làm Theresa tỉnh giấc.Từ một đỉnh núi, Raoul và Monique ngã xuống dòng sông, hay chết trong một tai nạn máy bay.Những giấc mơ luôn khác nhau.Những giấc mơ luôn giống nhau.Cha mẹ Theresa hết sức lo ngại. Họ nhìn con gái ngày càng tiều tụy, nhưng không biết làm gì để giúp cô.Đột nhiên Theresa bắt đầu ăn. Cô ăn luôn mồm. Dường như lúc nào cũng thấy đói. Cô lấy lại được trọng lượng và tiếp tục tăng cân, cho tới khi da dẻ cô hồng hào.Khi cha mẹ thử nói với cô về nỗi đau lòng, cô bảo:– Con bây giờ khỏe rồi. Đừng lo cho con.Theresa lại tiếp tục cuộc sống như chẳng có gì xảy ra. Cô vào phố, đến các cửa hiệu và làm những việc thường làm. Tối tối cô ăn cùng cha mẹ, rồi đọc sách, thêu thùa. Cô đã xây quanh mình một pháo đài vững chắc và khẳng định sẽ không ai có thể chọc thủng nó. Không người đàn ông nào còn dám nhìn mình nữa. Không bao giờ nữa.Bề ngoài, Theresa có vẻ vui. Bên trong cô đắm chìm trong sâu thẳm cô đơn, tuyệt vọng. Ngay cả khi có mọi người ở xung quanh cô vẫn một mình ngồi trong chiếc ghế cô đơn, trong căn phòng cô đơn, trong ngôi nhà cô đơn và trong thế giới cô đơn.Khoảng một năm sau, cha cô đi Avila.– Cha có vài việc phải giải quyết ở đó, - ông nói với Theresa. - Xong là cha sẽ rỗi rãi, sao con không đi với cha. Avila là một thị trấn rất hấp dẫn. Nó sẽ làm con vui vẻ. Hãy lánh xa nơi này một thời gian.– Không, cảm ơn cha.– Thôi được, - ông nhìn bà vợ thở dài.Người quản gia từ ngoài đi vào phòng khách.– Xin lỗi, cô DeFosse. Bức thư này gửi cho cô, nó vừa tới.Dù chưa bóc thư, Theresa đã ngập tràn phỏng đoán về một điều kinh khủng đang chập chờn quanh nó.Bức thư viết:Theresa, người yêu dấu của anh, Chúa biết anh không có quyền được gọi em là người yêu sau cái điều kinh khủng anh đã làm, nhưng anh xin hứa sẽ bù đắp lại cho em, dù có phải trả bằng cả cuộc đời Anh không biết bắt đầu từ đâu.Monique đã bỏ đi, để lại đứa con gái hai tháng tuổi.Nói thật ra, anh cảm thấy nhẹ người. Anh phải thú nhận rằng đã p