Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cát bụi thời gian - Full

Cát bụi thời gian - Full

Tác giả: Sidney Sheldon

Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015

Lượt xem: 1341949

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1949 lượt.

sự và rất chiều chuộng con.– Anh ta có cầu xin con cưới anh ta không?– Cứ mười phút lại hỏi một lần. Cuối cùng đơn giản là con từ chối gặp lại hắn.Mẹ cô nhìn cô ngạc nhiên:– Sao lại thế?– Bởi vì tất cả câu chuyện hắn nói ra chỉ là về than than rải đường, than cục, than xám. Nhạt nhẽo, thật là nhạt nhẽo.Năm sau, Monique quyết định rằng cô phải trở lại Paris.– Chị sẽ đi gói đồ của chị. - Theresa nói.– Không Lần này em sẽ đi một mình. - Monique lắc đầu Vì thế, trong khi Monique đi Paris, Theresa ở nhà và sáng sáng lại vào nhà thờ cầu nguyện cho em gái mình sẽ tìm được một hoàng tử xứng đáng. Rồi một hôm, phép mầu nhiệm đến. Mầu nhiệm bởi nó đến chính với Theresa chứ không là ai khác. Hoàng tử đó có tên là Raoul Givradot.Vào một chủ nhật, anh đến nhà thờ và nghe cô hát.Anh chưa từng được nghe một giọng hát như thế. Mìnhphải gặp cô ấy, anh tự nhủ.Sáng hôm sau, khi Theresa dừng lại ở cửa hàng tạp hóa trong làng mua ít vải thì Raoul Givradot đang đứng sau quầy hàng.– Ca sĩ?Cô nhìn anh, lúng túng.– Xin ... xin lỗi!– Hôm qua tôi được nghe cô hát trong nhà thờ, thật tuyệt.Anh đẹp trai, cao lớn, với đôi mắt sẫm tỏa sáng và đôi môi ướt mọng đáng yêu. Anh ngoài ba mươi, hơn Theresa độ một hai tuổi.Theresa sững sốt trước ngoại hình của anh, tới nước chỉ còn lắp ba lắp bắp.Cô nhìn anh, tim dập thình thịch.– Ca ... Cảm ơn ... tôi ... tôi muốn mua ba thước vải mushin.– Rất sung sướng được phục vụ cô, mời cô sang bên này. - Raoul cười.Theresa bỗng thấy mê mẩn trước sự hiện diện của chàng trai, với thân hình đẹp đẽ, và hơi hướng đàn ông bao quanh anh.Khi Raoul đang gói ba thước vải lại cô mới dám hỏi:– Anh môi ... anh mới tới đây phải không?Anh nhìn cô. Nụ cười của anh làm cô run bắn lên.– Tôi tới Eze được vài ngày rồi. Dì tôi là chủ hiệu này. Bà ấy cần được giúp đỡ và tôi nghĩ rằng mình sẽ làm việc ở đây một thời gian.Một thời gian là bao nhiêu? Theresa thấy mình tự đặt câu hỏi ấy. .– Lẽ ra cô phải là ca sĩ chuyên nghiệp mới đúng. - Raoul bảo.Theresa nhớ đến ấn tượng trên nét mặt Raimu khi ông nhìn thấy cô. Không, cô sẽ chẳng mạo hiểm thò mặt ra nữa.– Cảm ơn - Theresa lẩm bẩm.. Trước vẻ bối rối và ngượng ngập của cô, Raoul cố kéo cô vào câu chuyện.– Tôi chưa từng tới Eze. Một thị trấn xinh đẹp đấy.– Dạ. - Theresa ấp úng. :– Cô sinh ra ở đây?– Vâng.– Cô có yêu nó không?– Có Theresa cầm gói vải, chạy biến đi.Hôm sau, cô tìm được lý do để trở lại cửa hàng. Cô đã thức tới nửa đêm để chuẩn bị những câu chuyện cô sắp nói với Raoul.Tôi rất mừng vì anh thích Eze ...Tu viện này có từ thế kỷ Mười bốn, anh biết không?Anh đã bao giờ tới Saint-Paulđe-Vence chưa? ở đó có một nhà thờ đáng yêu ...Tôi rất thích Monte Carlo, anh thấy thế nào?Thật tuyệt vời khi được ở đó. Thỉnh thoảng em gái tôi và tôi lái xe xuống Granđe Corniche và đi nhà hát Fort Antoine. Anh có biết cái nhà hát ấy không?Đó là nhà hát ngoài trời ...Anh có biết Nice một thời được gọi là Nikaia? Ồ, anh không biết? Đúng thế đấy. Trước đây, những người Hy Lạp đã từng ở đó. Nice có một bảo tàng hài cốt những người thượng cổ sống cách đây ba ngàn năm, điều đó thú vị nhỉ?Theresa tự trang bị hàng chục câu chuyện mào đầu. Thật không may, khoảnh khắc cô bước vào cửa hiệu và nhìn thấy Raoul, mọi thứ vụt bay hết. Cô chỉ đứng chôn chân nhìn anh, không nói được lời nào.– Chào, - Raoul vui vẻ nói. - Thật vui được gặp lại cô, cô DeFosse.– Cảm ơn, - cô thấy mình thật ngốc nghếch. Mình ba mươi tuổi rồi đấy, cô nghĩ thầm, thế mà mình lại đang hành động như ở tuổi học trò. Dừng lại ngay.Nhưng cô không thể dừng lại được.– Hôm nay tôi có thể giúp gì cho cô?– Tôi cần ... cần thêm muslin.Cái thứ cuối cùng cô cần đến.Cô nhìn Raoul khi anh đi lấy cuộn vải, khi anh đặt cuộn vải lên quầy và trải ra đo.– Cô cần bao nhiêu?– Anh đã có gia đình chưa? - Cô định nói hai mét nhưng lại bật ra câu này.Anh ngẩng lên nhìn cô với nụ cười nồng hậu trên khuôn mặt.– Chưa, tôi chưa được làm kẻ may mắn đó. Anh đáp.Anh sắp sửa thôi, Theresa nghĩ, ngay khi Monique từParis trở về.Monique sẽ yêu thích người đàn ông này. Họ thật hoàn hảo cho nhau. Cứ nghĩ tới phản ứng của Monique khi gặp Raoul, Theresa tràn đầy vui sướng. Có.một cậu em rể như Raoul Givradot cũng thật thú vị.Hôm sau, khi Theresa đi qua cửa hiệu, Raoul nhìn thấy bóng cô vội vàng chạy ra.– Xin chào cô. Tôi sắp được nghỉ. Nếu cô rỗi, mong cô bằng lòng dùng trà cùng tôi.– Tôi ... tôi ... vâng, cảm ơn anh.Theresa như cứng lưỡi trước anh, còn Raoul thì làm mọi thứ có thể để cô được tự nhiên, thoải mái và liền sau đó, Theresa thấy mình đang nói với con người lạ này những điều mà cô chẳngbao giờ nói với ai - về sự cô đơn.– Đám đông có thể càng làm người ta cô đơn hơn. - Theresa nói. - Tôi luôn cảm thấy mình như một ốc đảo trong biển người.– Tôi hiểu, - anh cười.– Ồ, nhưng chắc anh phải có nhiều bạn lắm.– Chỉ quen biết thôi. Suy cho cùng, có ai thật sự là nhiều bạn đâu.Dường như cô đang nói chuyện với bóng hình mình trong gương.Một giờ đồng hồ qua đi rất nhanh, đã đến lúc Raoul phải trở về với công việc.– Cô có vui lòng dùng bữa trưa ngày mai cùng tôi? - Khi họ đứng


Disneyland 1972 Love the old s