
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341927
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1927 lượt.
hiêu cô trên giàn hỏa vì tội đã cướp nhà băng. Không phải là cho tôi. Đó là cho sự nghiệp giành tự do. Tiếng ồn ào càng to hơn.Megan ngồi dậy nhìn trừng trừng vào những bức tường lâu đài xa lạ. Tiếng ồn ào là có thực, đang từ bên ngoài vọng vào.Megan vội đi tới bên cửa sổ. Ngay trước lâu đài là một tốp lính đang hạ trại.Cô bàng hoàng. Chúng tóm bọn ta rồi.Mình phải tìm Jaime ngay.Cô vội chạy sang phòng Jaime ngủ với Amparo và nhìn vào trong. Phòng trống rỗng. Cô chạy xuống thang tới phòng khách ở tầng dưới thì thấy Jaime và Amparo đang đứng gần cánh cửa trước đã cài then.Felix chạy tới bên họ:– Tôi đã xem kỹ. Không có lối nào khác ra khỏi đây.– Mấy cửa sổ sau thì sao?– Quá bé. Lối ra duy nhất là cửa trước này.Chỗ bọn lính đang chờ sẵn. Megan nghĩ. Thế là rơi vào bẫy rồi.Jaime nói:– Thật vô phúc cho ta là chúng lại chọn chỗ này mà hạ trại.– Thế bây giờ chúng ta làm gì? - Amparo thì thào.– Không thể làm gì được. Chúng ta phải ở đây cho tới khi chúng đi. Nếu ...Đúng lúc đó vang lên tiếng đập mạnh ở cửa trước. Một giọng hách dịch vang lên.– Mở cửa!Jaime và Felix nhìn nhau. Rất nhanh, không ai bảo ai, cả hai cùng rút súng ra.Cái giọng đó lại vang lên:– Chúng tôi biết có người ở trong. Mở cửa ngay.Jaime bảo Amparo và Megan:– Tránh ra!Hết đường, Megan nghĩ khi Amparo lùi ra sau Jaime và Felix. Bên ngoài phải có ít nhất hai chục tên lính có vũ khi chúng ta không còn cơ may nào nữa.Trước khi có người kịp ngăn lại, Megan bước nhanh tới cửa trước và tháo chốt.– Ơn Chúa, ngài đã đến! - Megan kêu lên. – Ngài phải giúp tôi.***Viên sĩ quan chằm chằm nhìn Megan.– Cô là ai? cô làm gì ở đây? Tôi là đại Úy Rodriguez, chúng tôi đang tìm ...– Ôi, ngài đến vừa kịp, ngài đại úy, - cô kéo tay hắn. - Hai đứa con trai tôi bị sốt thương hàn, nên tôi phải đi gọi bác sĩ. Ngài phải vào trong này giúp tôi với.– Thương hàn à?– Vâng, thương hàn, Megan vẫn túm lấy tay hắn, - kinh khủng lắm. Chúng đang nóng như hòn than. Ngài làm ơn gọi mấy anh lính vào giúp tôi đưa hai đứa đi.– Senoral Bà điên hay sao. Bệnh này rất dễ lây.– Thì có sao nào. Chúng cần ông giúp đỡ. Chúng chết mất. - Megan kéo tay hắn nài nỉ.– Buông tôi ra nào.– Ông không được bỏ chúng tôi. Tôi biết làm sao bây giờ?– Vào trong và đợi ở đó cho tới khi chúng tôi báo cảnh sát gọi xe cứu thương hoặc cử bác sĩ tới.– Nhưng ...– Đây là lệnh, thưa bà. đi vào!Rồi hắn gọi to:– Trung sĩ, rời khỏi đây ngay.Megan Đóng cửa lại và dựa vào đó, người rã rời.Jaime nhìn cô,kinh ngạc đến choáng váng:– Trời ơi, giỏi quá. Cô học ở đâu mà nói dối tài thế?Megan quay lại phía anh, thở dài:– Khi ở trại mồ côi, chúng tôi phải học cách tự bảo vệ tôi hy vọng Chúa sẽ tha thứ cho tôi.– Ước gì tôi được thấy cái vẻ mặt thằng cha đại úy lúc ấy - Jaime phá lên cười. - Ôi, thương hàn! Ôi Giêsu Kitô ơi! - Anh thấy cái nhìn trên gương mặt Megan. - Ồ, xin lỗi sơ.Từ bên ngoài, họ nghe thấy tiếng ồn ào của bọn lính đang thu dọn lều bạt và kéo đi.Khi bọn lính đã đi khỏi, Jaime nói:– Cảnh sát sẽ tới đây ngay. Dầu sao, chúng ta vẫn có cuộc hẹn ở Logrono. - Anh quay sang Felix. - Để xem cậu kiếm được cái gì trong phố. Mui kín càng tốt.– Chuyện vặt. - Felix cười.Nửa giờ sau họ đã ở trên một chiếc xe mui kín màu xám đi lên hướng Bắc.Megan rất ngạc nhiên khi được ngồi bên Jaime. Felix và Amparo ngồi ở ghế sau. Jaime liếc sang Megan, một nụ cười thoáng hiện trên môi.– Thương hàn, - anh nói và cười to.Megan nhoẻn miệng:– Hắn sẽ chỉ muốn đi cho nhanh thôi.– Sơ nói đã ở trại mồ côi phải không?– Đúng thế.– Ở đâu?– Avila.– Trông sơ không có vẻ người Tây Ban Nha.– Mọi người cũng bảo tôi như thế.– Ở trại mồ côi, với sơ, chắc hẳn cũng như địa ngục.Cô giật mình bởi sự quan tâm không ngờ tới.Đáng lẽ phải thế, nhưng lại không. Mình đã không để nó như thế, cô nghĩ.– Sơ có biết cha mẹ mình là ai không?Megan sống lại trí tưởng tượng:– Ồ, có chứ. Cha tôi là một người Anh dũng cảm, thời trước ông ấy lái xe cứu thương cho những người thuộc phái trung thành trong nội chiến Tây Ban Nha. Mẹ tôi bị chết trong chiến trận, tôi bị bỏ trước thềm một nhà nông dân. - Megan nhún vai. - Hay cũng có thể cha tôi là một hoàng tử người nước ngoài đã vụng trộm với một cô gái nông dân, và đã bỏ rơi tôi để tránh tai tiếng.Jaime liếc nhìn cô, không nói gì.– Tôi ... - cô ngập ngừng. - Tôi chẳng biết cha mẹ mình là ai.Câu chuyện rơi vào yên lặng.– Thế sơ ẩn mình sau những bức tường tu viện bao lâu rồi?– Khoảng mười lăm năm.– Ôi Giêsu - Jaime ngạc nhiên, rồi vội nói. - Xin lỗi sơ. Nhưng nói chuyện thế này giống như nới với người từ hành tinh khác vậy. Sơ chẳng biết chút gì về những sự kiện đã xảy ra ở trên đời này suốt mười lăm năm qua.– Tôi chắc rằng bất cứ sự thay đổi nào cũng chỉ là tạm thời. Nó sẽ lại thay đổi.– Sơ có muốn trở lại tu viện không? .Câu hỏi khiến cho Megan ngạc nhiên.– Tất nhiên là có.– Nhưng tại sao? Jaime làm một cử chỉ khó hiểu. - Tôi muốn nói, đằng sau những bức tường đó sơ đã bỏ phí đi rất nhiều. Ở đây chúng tôi được thưởng thức âm nhạc, thơ ca. Tây Ban Nha đã dâng hiến cho thế giới nào Cervantes, nào Picasso, Lorea, Pizarro, De Soto, rồi Cor