Cát bụi thời gian - Full
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341844
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1844 lượt.
đang cắm cúi làm việc Jaime đánh xe vào gara.– Xin chào, - người thợ nói, - xe quý ông làm sao vậy?– Nếu mà biết thì tôi đã tính được chi phí cho nó. Cái xe này ọc ạch như một bà già và chẳng có chút sinh khí nào.– Ôi, giống bà vợ tôi quá, - người thợ cười toét miệng, - tôi nghĩ xe quý ông hỏng bộ phận chế hòa khí, senor.Jaime nhún vai:– Tôi chẳng biết gì về xe cộ. Điều lo lắng là tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng ở Madrid vào ngày mai. Anh có thể sửa chữa xong vào chiều nay không?Người thợ nói:– Tôi còn phải chữa cho xong hai chiếc để ở đây trước xe của quý ông, nhưng ... - anh ta để cho phần cuối của câu nói bay lơ lửng trên không.– Tôi sẽ vui lòng trả ông gấp đôi.Nét mặt người thợ sáng bừng:– Hai giờ chiều được không?Tuyệt. Chúng tôi đi kiếm cái gì ăn, rồi sẽ quay lại vào lúc hai giờ.Jaime quay sang cả nhóm nãy giờ đang theo dõi đối thoại của hai người.– May rồi, - Jaime nói to, - anh ấy sẽ chữa ngay cho chúng ta. Bây giờ ta đi ăn thôi. - Họ ra khỏi xe và theo Jaime xuống phố.– Hai giờ nhé. - Người thợ nói.– Hai giờ.Ra khỏi tầm nghe, Felix nói:– Cậu định làm gì vậy? Cái xe có làm sao đâu? Trừ một điều cảnh sát lúc này đang lùng tìm nó, Megan nghĩ Nhưng chúng sẽ tìm trên đường chứ không tìm ở gara. Một cách giấu xe thật thông minh.– Đến hai giờ chiều thì chúng ta đã đi xa rồi, phải không? - Megan hỏi.Jaime nhìn cô mỉm cười:– Tôi phải gọi điện. Đợi ở đây nhé?Amparo quàng tay Jaime:– Em đi với anh.Megan và Felix nhìn theo hai người. Felix quay sang Megan và nói:– Cô và Jaime có vẻ hợp nhau nhỉ?– Vâng! - Cô bỗng thấy xấu hổ.– Anh ấy không phải người dễ tính nhưng cực kỳ gan dạ và là người đầy tình nghĩa. Chẳng ai có thể như anh ấy.– Tôi kể với sơ Jaime đã cứu tôi như thế nào chưa nhỉ?– Chưa. Tôi rất muốn được nghe.– Vài tháng trước chính phủ hành quyết sáu chiến sĩ tự do. Để trả thù, Jaime đã quyết định phá đập nước ở gần Reina, phía nam Pamplona. Khu vực phía dưới là cơ quan đầu não của quân đội.
Chúng tôi xuất kích vào ban đêm, nhưng một kẻ nào đó đã tọc mạch cho bọn GOE và vì thế Acoca đã tóm được ba trong số chúng tôi ...Rồi Felix kể cho Megan nghe Jaime đã thả sổng đàn bò thế nào, đã giả làm linh mục ra sao để cứu các anh trong xà lim tử tù ...Khi Jaime và Amparo trở lại, Felix hỏi:– Có chuyện gì thế?– Các bạn sẽ đón chúng ta tới Victoria.Nửa giờ sau, một chiếc xe tải xuất hiện. Thùng xe được che kín bằng vải bạt.– Xin chào! - Người lái xe vui mừng nói. - Lên thôi nào.– Cám ơn bạn thân mến!– Tôi rất vui được giúp ông. May mà ông đã gọi. Bọn lính khốn kiếp đang nhung nhúc khắp nơi. Ông và các bạn của ông lộ mặt ra thì rất không an toàn.Họ trèo lên phía sau, rồi chiếc xe lớn thong thả bò lên hướng Bắc.– Thế các bạn sẽ ở đâu? - Người lái xe hỏi.– Chỗ mấy người bạn. - Jaime đáp.Và Megan nghĩ, Anh ấy chẳng tin một ai, ngay cả những người đang giúp đỡ mình. Nhưng biết làm sao, cuộc sống anh ấy luôn bị đe dọa. Và vô hình dung nó khủng khiếp làm sao với Jaime khi luôn phải sống trong bóng tối, phải trốn chạy khỏi sự truy lùng ráo riết của cảnh sát và quân đội. Tất cả chỉ vì anh tin vào lý tưởng, tới mức sẵn sàng hy sinh tính mạng. Anh đã nói gì nhỉ? Sự khác nhau giữa một người yêu nước và kẻ phiến loạn tùy thuộc vào lúc đó ai nắm quyền lực trong tay.Chuyến đi suôn sẻ. Lớp vải che tỏ ra được việc, và Megan nhận ra cô đã lo sợ biết bao khi họ phải lộ mặt ra đường trong khi cả bọn đang bị săn lùng. Vậy mà Jaime luôn phải sống trong sự căng thẳng đó. Anh ấy can đảm quá.Cô và Jaime nói chuyện với nhau, cuộc đối thoại thật mượt mà, cứ như họ đã biết nhau từ thuở nào. Amparo Jiron lặng lẽ nghe hai người, không nói một lời, trên mặt không biểu lộ tình cảm nào.– Khi còn bé, tôi đã muốn làm một nhà tu hành.Megan tò mò hỏi:– Điều gì khiến ông ...– Tôi đã chứng kiến mẹ tôi, cha tôi, các chị tôi bị bắn chết, bạn bè của tôi bị thảm sát và tôi không,thể đối mặt với gì diễn ra trên trái đất đẫm máu này. Các vì sao là một lối thoát. Chúng ở cách xa ta hàng triệu năm ánh sáng và vì thế tôi thường mơ một ngày nào được tới đó để trốn xa khỏi cái hành tinh khủng khiếp này.Cô nhìn anh, im lặng.– Nhưng không có chỗ nào để trốn, phải không? Cuối cùng thì tất cả chúng ta đều phải đối mặt với trách nhiệm của mình. Vì thế tôi đã quay về trái đất. Trước hết, tôi nghĩ rằng một người thì không thể làm gì được. Nhưng bây giờ tôi hiểu điều đó không đúng. Giêsu đã làm dược và Mohammed, Gandhi, Einstein, ChurEllili nữa, - anh cười gượng, - xin sơ đừng hiểu nhầm tôi. Không phải tôi so mình vôi ai trong số họ, nhưng trong thế giới nhỏ bé của mình, tôi làm những gì tôi có thể làm. Tôi cho rằng tất cả chúng ta đều phải làm những gì mình có thể làm.Megan tự hỏi liệu những lời nói của anh có hàm ý gì đặc biệt dành cho cô không?– Khi vén được màn sao khỏi mắt, tôi đã học để trở thành kỹ sư xây dựng.Tôi đã học cách xây dựng các tòa nhà, bây giờ tôi lại tìm cách phá bỏ chúng. Và mỉa mai thay một số tòa nhà tôi đã phá lại chính là những tòa nhà tôi đã xây.Họ tới Victoria vào hoàng hôn.– Tôi sẽ đưa các bạn tới đâu? - Người lái xe hỏi.– Bạ