Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full

Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full

Tác giả: Enleri Kuin

Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015

Lượt xem: 1341059

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1059 lượt.

ến, rồi chìm vào cơn bất tỉnh êm đềm.


Chương 12: Đoạn kết của Jack mổ bụng

Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là Rhoda, bạn tôi, người tạm thời chăm sóc các bệnh nhân của tôi trong lúc tôi sống ở phố Baker với Sherlock Holmes. Còn hiện giờ thì tôi đang ở trên căn phòng của mình ở phố Baker.-Anh đã toàn vẹn một cách kì lạ, Watson- anh ta nói trong lúc xem mạch cho tôi.Tất cả mọi việc lập tức sống động lên trong trí nhớ.-Tôi ngủ có lâu không Rhoda?-Gần mười hai tiếng. Tôi đã tiêm thuốc an thần khi người ta đem anh về đây.-Tình trạng tôi hiện nay ra sao?-Thực chất là khỏe, không có gì đáng lo. Dập mắt cá, bong gân cổ tay, bỏng thì rõ ràng rồi nhưng không có gì đáng ngại.-Còn Holmes? Anh ta đâu? Holmes không...Rhoda hất đầu làm hiệu và tôi nhìn thấy Holmes đang ngồi ở phía bên kia giường tôi nằm. Vẻ mặt của bạn tôi lo lắng, khá nhợt nhạt nhưng vẻ như không việc gì, vẫn nguyên lành. Tôi thấy nhẹ người đến mức không tả đuợc.-Thôi, tôi phải đi đây- Rhoda nói- Anh ta quay sang Holmes nói thêm:- Hãy theo dõi để anh ấy đừng có nói quá nhiều, ngài Holmes ạ.Rhoda bỏ đi sau khi nói sẽ quay lại để thay băng cho tôi thêm lần nữa, và dặn rằng không đuợc suy nghĩ hay nói năng gì cho mệt người, Nhưng dù tôi còn đau và khó chịu, nỗi tò mò cháy bỏng không chịu cho tôi nằm yên và ngay Holmes cũng thế, dù anh ta đang lo lắng về thể trạng của tôi. Thế nên tôi lập tức kể lại những gì sau khi Klein dẫn Holmes và Michel đi theo hắn.Holmes gật gù cái đầu vẻ tán thành nhưng tôi thấy là trong lòng bạn tôi có cuộc đấu tranh dai dẳng. Cuối cùng Holmes nói:-Tôi sợ rằng đây là cuộc phiêu lưu cuối cùng giữa tôi và anh, bạn thân mến ạ.-Sao anh lại nói thế?-Vì rằng cô vợ đáng quí của anh sẽ không bao giờ tin cậy giao anh vào đôi tay vụng về của tôi nữa.Holmes! - tôi luống cuống- Tôi không phải là đứa bé con.Anh ta lắc đầu.-Bây giờ anh cần phải ngủ đi.-Anh thừa biết rằng tôi sẽ không ngủ đuợc, khi còn chưa biết bằng cách nào anh thoát khỏi tay thằng Klein. Trong mơ tôi toàn nhìn thấy anh bị chém nát bét..Tôi rùng mình, còn Holmes đặt tay lên tay tôi với sự biểu lộ tình cảm hiếm hoi ít thấy ở bạn tôi.-Xuất hiện cơ hội giải thoát khi cầu thang bắt đầu bốc cháy- Holmes nói- Khi đưa chúng tôi xuống dưới nhà, Klein còn loanh quanh bố trí, giao việc cho người của hắn, như thể hắn muốn rời bỏ nơi hang ổ này. Hoảng hốt khi thấy có sự cố ở tầng trên, hắn định chạy lên xem sao, nhưng không thể lôi tôi cùng Michel đi theo một cách dễ dàng. Hắn đã hướng nòng súng vào tôi với quyết định tiêu diệt thì bỗng các đụn lửa rơi xuống ầm ầm. Klein và tên đồng bọn chết trong đám cháy, dưới đống đổ sập của tầng trên- Nó sụp xuống chỉ trong khoảng khắc vì ngôi nhà toàn là dầm gỗ thông. "Thiên thần và Vương miện" bây giờ chỉ còn là đống tro tàn.-Nhưng anh, Holmes, làm sao mà thoát đuợc?Holmes mỉm cười và nhún vai.-Không lúc nào tôi nghi ngờ khả năng tự tháo dây trói của mình- bạn tôi nói- Chính anh cũng biết rằng tôi làm chuyện đó rất nhẹ nhàng khéo léo. Thứ duy nhất tôi thiếu lúc đó là một vài giây lơ đãng của thằng Klein. Đám cháy đã tạo ra cho tôi mấy giây quí hóa ấy. Tiếc là tôi không cứu đuợc Michel Sairx. Vẻ như anh ta vui mừng đón nhận ngọn lửa và cái chết- anh chàng bất hạnh đã chống lại khi thấy tôi cố lôi anh ta ra ngoài. Thực chất thì chính Michel tự lao mình vào lửa.-Có lẽ đó là lối thoát tốt nhất đối với anh ta chăng?- Tôi lẩm bẩm- Còn con quái vật đểu cáng ấy, thằng Jack mổ bụng thì sao?Đôi mắt xám của Holmes phủ màn suơng buồn bã. Vẻ như suy nghĩ lúc này của bạn tôi đang ở tận đâu đó xa xôi.-Công tuớc Risa? Anh định nói người ấy phải không?. Cũng chết. Và tôi tin rằng đó cũng là nguyện vọng của ông ta, giống như người em tàn tật.-Rất tự nhiên. Hắn ta coi cái chết trong ngọn lửa còn hơn thòng lọng của đao phủ.Tư tuởng của Holmes tiếp tục bay lượn ở chốn xa xôi. Mãi sau anh ta mới nói, khẽ và trang trọng:-Watson, chúng ta cần kính trọng quyết định của con người đáng quý..-Đáng quý?! Chắc là anh nói đùa? A, tôi hiểu rồi. Anh muốn nói về giai đoạn tỉnh táo trong nhận thức của hắn. Còn ông bố hắn, Công tuớc Sairx?Holmes gục đầu xuống ngực.-Công tuớc cũng tự kết liễu đời mình.-Hừ, rõ ràng rồi. Ông ta không thể chịu đựng nổi nỗi kinh hoàng khi người ta vạch mặt con trai truởng của mình. Anh làm thế nào mà biết điều đó, Holmes ?-Từ đám cháy tôi đến thẳng dinh cơ của Công tuớc Sairx ở đại lộ Berkli, có sự hộ tống của Lestrade. Chúng tôi đã đến chậm. Ông ta đã biết tin về Công tuớc Risa, sau đó đã đâm vào ngực bằng cây kiếm dấu trong cây gậy chống.-Cái chết của một quý tộc chân chính!Holmes làm một cử động khó nhận thấy. Tôi nghĩ là anh ta gật đầu. Bạn tôi tỏ ra hết sức ủ rũ.-Một công vịêc không hay, Watson, hết sức không hay- Holmes nói. Rồi lặng im. Cảm thấy Holmes muốn kết thúc chuyện này nhưng tôi thì không thể tán thành việc ấy. Tôi đã quên hết mọi đau đớn của mình.-Holmes, tôi không hiểu sao Kẻ mổ bụng lại chết.-Đúng, hắn chết rồi- Holmes khẳng định- Hoan hô việc đó. Giờ thì anh cần phải nghỉ đi, Watson..Anh ta đã định đứng lên.-Tôi không