XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện

Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:50 17/12/2015

Lượt xem: 134513

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/513 lượt.

ợc.Poirot im lặng.Ngạc nhiên, bác sĩ Constantine hỏi ;.- Ông hiểu quan điểm của tôi chứ?- Vâng, - Poirot nói - Tất cả đều rõ ràng ! Kẻ sát nhân là một người đàn ông khỏe mạnh, nếu yếu, đó là một người đàn bà. Hắn có thể thuận tay phải, tay trái. Ôi ! Thật buồn cười. - Poirot tiếp bằng một giọng tức giận.- Còn nạn nhân ? Nạn nhân thì sao ? ông ta không hét à ? ông ta có giãy giụa, có chống cự không ?- Luồn tay dưới gối, Poirot rút ra khẩu súng lục mà Ratchett đã cho ông xem.- Đầy đạn, bác sĩ hãy xem đi !.Cả hai người đều nhìn quanh phòng. Quần áo của Ratchett treo ở máng áo cạnh vách. Trên bàn có nhiều đồ dùng khác nhau. Trong một cái ly là hàm răng giả của Ratchett và cạnh chai nước suối là một cái ly không, một bình nước một gạt tàn đựng những mẫu xì-gà, những mảnh giấy bị đốt cháy; và hai que diêm đã được sử dụng.Bác sĩ Constantine cầm lấy cái ly và ngửi.- Đây là những bằng chứng về việc bất động của nạn nhân.- Người ta đã cho ông ấy uống thuốc ngủ ả ?- Phải.Poirot nhặt hai que diêm và xem xét kỹ.- Ông có tìm thấy gì không ? - Bác sĩ Constantine hỏi .- Hai que diêm này có hình dáng khác nhau. Một que có đầu dẹp hơn que kia.- Những que đầu dẹp được bán trên tàu.Poirot lục túi của Ratchett và kéo ra một bao diêm, ông lấy một que so sánh với hai que diêm đã được sử dụng.- Que diêm có đầu tròn là do Ratchett đốt. Thử xem ông ta có que diêm dẹp không?Poirot lục soát lại, nhưng vô hiệu.Cặp mắt của Poirot nhanh nhẹn và soi mói như mắt chim không bỏ sót một góc nào của căn phòng.Bỗng nhiên Poirot kêu lên và cúi xuống lượm một vật gì trên thảm : Một mảnh vải mỏng có thêu chữ “H” ở góc :- Đây là khăn tay của một người đàn bà, bác sĩ Constantine nhận xét. Anh xếp tàu đã không lầm khi nói có một người đàn bà trong vụ này.- Do một sự ngẫu nhiên, cô ta đã để rơi chiếc khăn tay, - Poirot giải thích, - cứ giống như trong tiểu thuyết hay trong những phim trinh thám. Và để làm cho công việc của chúng ta dễ dàng hơn, chiếc khăn tay lại có chữ đầu.- Một dấu hiệu hơi thừa, phải không?Giọng của Poirot làm bác sĩ Constantine ngạc nhiên. Không đủ cho ông ta có thì giờ hỏi, Poirot lại cúi xuống đất. Lần này thì ông lượm lên một cái nạo ống điếu.- Vật này có lẽ của ông Ratchett, - bác sĩ Constantine nói.- Tôi không tìm thấy ống điếu, thuốc lá và hộp đựng thuốc ở trong túi nạn nhân.- Trong trường hợp này thì hai vật ấy cũng là những tang vật.- Đúng thế. Và nó đến thật đúng lúc. Lần này là đồ dùng của một kẻ hay hút thuốc. Chúng ta không nên than vãn vì thiếu manh mối. Chúng rất nhiều nữa là khác. Không hiểu vũ khí giết người đâu nhỉ ?- Tôi chẳng thấy dấu vết nó. Có lẽ tên sát nhân đã mang theo rồi.- Vì lý do gì ?- Điều đó thì.Bác sĩ Constantine lại tìm một lần nữa trong túi nạn nhân.- Ủa, tôi không để ý đến cái này.Từ trong túi áo, ông lôi ra một cái đồng hồ bằng vàng. Cái vỏ đã bị móp méo và kim đồng hồ chỉ 1 giờ 15.- Ông thấy đấy, chúng ta biết giờ xảy ra án mạng rồi. Dự đoán của tôi khá đúng. Vụ ám sát xảy ra giữa 12 giờ khuya và 2 giờ sáng và tôi đã thêm : khoảng 1 giờ sáng. Và đây là bằng chứng vụ án xảy ra lúc 1 giờ 15.- Có thể, rất có thể!.Bác sĩ Constantine đưa mắt nhìn Poirot dò hỏi.- Xin lỗi ông Poirot, nhưng tôi không hiểu ông.- Tôi còn chưa hiểu tôi, và tôi hoàn toàn không hiểu gì về vụ án này. Điều đó làm tôi rất ngạc nhiên.Buông một tiếng thở dài, Poirot cúi xuống bàn và nhìn những mảnh giấy đã bị đốt cháy.- Điều tôi cần bây giờ, - Poirot nói, - là một hộp đựng mũ theo mốt cổ điển.Bác sĩ Constantine không hiểu gì về câu nói của Poirot. Không để ông hỏi, Poirot mở cửa và gọi nhân viên phục vụ.- Có bao nhiêu bà du lịch trong toa tàu này ?- Anh đếm trên đầu ngón tay.- Một, hai, ba ... sáu thưa ông. Bà Mỹ già, bà Thụy Điển, cô gái người Anh trẻ, quận chúa Andrenyi và công chúa Dragomiroff với người hầu phòng của bà.Poirot suy nghĩ một lúc.- Tất cả những bà này đều có hộp đựng mũ chứ ?[1'>- Thưa ông vâng.- Anh đem đến cho tôi hộp đựng mũ của bà người Thụy Điển và của cô hầu phòng. Hãy nói với họ là thuế vụ đòi xét hay là anh hãy bịa cho họ mọi lý do cần thiết.- Tất cả sẽ ổn thôi thưa ông. Hiện giờ thì cả hai bà đều không có trong phòng.- Vậy, anh hãy làm nhanh đi.Anh ta đi một lúc và trở lại với hai hộp đựng mũ. Poirot mở hộp của cô hầu phòng sau khi xem xong ông đẩy qua một bên. Khi mở hộp đựng mũ kia ra, ông reo lên vui mừng. Lấy những cái mũ ra một cách cẩn thận, ông trông thấy những cuộn nhỏ bằng kim khí mảnh.- Đây, cái chúng ta cần đây rồi. Cách đây mười lăm năm, tất cả những hộp đựng mũ đều được làm theo kiểu này. Người ta gắn mũ với những kim dài vào những cuộn này.Vừa nói Poirot vừa gỡ hai cuộn ra. Sau đó ông lại để những cái mũ vào chỗ cũ.Cánh cửa vừa đóng lại, Poirot quay sang bác sĩ Constantine.- Ông hiểu chứ ? tôi không phải là người dựa vào hoàn toàn cách làm việc của những chuyên viên trong một vụ án. Tôi nghiên cứu khía cạnh tâm lý, những vết tay hay đến những tàn thuốc lá. Nhưng trong trường hợp này, tôi sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của một nhà khoa học (như ông đây). Trong phòng này đầy những dấu hiệu nhưng làm