Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện

Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:50 17/12/2015

Lượt xem: 134510

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.

nghi. Ratchett là người không cần đến lời khuyên của kẻ khác.- Như vậy Mac Queen vô tội, - ông Bouc vừa cười vừa nói.Poirot nhìn ông ta với vẻ trách móc.- Tôi nghi ngờ tất cả mọi người cho đến phút cuối. Tuy nhiên tôi cũng khó chấp nhận cảnh Mac Queen điềm đạm và kín đáo, mất bình tĩnh, dễ đi đến chỗ đâm ông chủ của mình tới 12 nhát dao. Điều đó không phù hợp chút nào với tính khí của Mac Queen.- Không, - ông Bouc nói. - Sự hung dữ của vụ ám sát cho thấy đó là hành động của một kẻ điên loạn, gần như là sự thù hằn của một người La-tinh. Và nếu theo như ý kiến của người xếp ga, thì đó là hành độngcủa một người đàn bà.




Nạn nhân

Theo sau là bác sĩ Constantine, Poirot bước sang toa kế tiếp và vào phòng nạn nhân. Người phục vụ mở cửa cho họ bằng chìa khóa của mình.Poirot hỏi khi bước vào phòng :- Có gì bị xê dịch không ?- Không một vật gì được di chuyển. Tôi cũng tránh không lật xác nạn nhân lại khi khám xét. - Bác sĩConstantine nói.Poirot nhìn xung quanh một cách vừa ý.Điều làm cho ông chú ý trước tiên là cái lạnh khủng khiếp đang tràn vào phòng qua cửa sổ vẫn còn mở.- Ôi, lạnh quá. - Poirot thốt lên.- Tôi nghĩ là nên để mọi vật ở đúng vị trí cũ nên đã không đóng cửa. - Bác sĩ Constantine vừa nói vừa cười.Poirot xem xét cửa sổ.- Ông có lý đấy. Không có ai ra khỏi nơi đây bằng ngả này. Cánh cửa sổ này mở là cố tình làm cho ta lầm tưởng. Tuyết đã làm hỏng ý định của kẻ sát nhân.- Không có dấu vết, điều đó chứng tỏ là người ta đã xóa hết vết tích. Nếu có, thì chúng cũng không cho ta biết thêm gì vì đó cũng chỉ là dấu tích của Ratchett. Ở thời đại chúng ta thì những kẻ sát nhân không ngờ nghệch đến thế. Thời chúng ta hãy kéo cửa kính này xuống, không thôi thì cứ như là ở trong tủ lạnh.Sau khi kéo cửa sổ xuống, Poirot quay sang nhìn xác chết.- Ratchett nằm ngửa. Cái áo ngủ dính đầy máu được mở tung ra.- Tôi muốn xem tình trạng những vết thương. - Bác sĩ Constantine giải thích.Poirot cúi xuống bên xác chết rồi ngẩng lên, nhăn mặt nói:- Trông thật ghê rợn. Kẻ sát nhân phải đứng ở đây và đâm nhiều lần. Có tất cả bao nhiêu vết thương nhỉ ?-Tôi đếm được mười hai vết. Một hay hai nhát chỉ là những vết trầy thôi. Vả lại ba nhát cũng đủ làm nạn nhân chết rồi.Có một cái gì đó trong giọng nói của bác sĩ Constantine làm Poirot ngạc nhiên. Poirot thấy bác sĩ đang nhíu mày nhìn xác Ratchett.- Ông vừa tìm thấy một điều gì bất ổn phải không ? Ổng hãy cho tôi biết điều gì làm ông ngạc nhiên đi.- Tôi nhận thấy có một sự kiện lạ lùng.- Điều gì ?- Ông hãy nhìn hai vết đâm này, vết này và vết kia (vừa nói Constantine vừa chỉ hai nhát đâm cho Poirot) chúng rất sâu ... chắc phải chạm vào động mạch, vậy mà chúng lại không rộng ; Bình thường hai vết này phải gây ra xuất huyết nhiều, vậy mà .- Điều đó chứng tỏ ?- Rằng Ratchett đã chết một lúc rồi mới bị đâm hai nhát này ... nhưng điều đó thật vô lý.- Trừ phi, - Poirot trầm ngâm nói, - tên sát nhân tưởng là nạn nhân chưa chết, đã trở lại đâm tiếp hai nhát này cho chắc ăn. Nhưng giả thuyết này không hợp lý chút nào. Bác sĩ còn thấy thêm gì không ?- Có, còn một chi tiết nữa.- Chi tiết gì ?- Ông thấy vết thương này chứ ... dưới cánh tay phải, gần vai. Hãy cầm lấy bút chì của tôi và hãy thử đâm như thế đi.Poirot hạ mạnh cánh tay xuống.- Tôi hiểu. Với tay mặt thì gần như không thể đâm được như thế. Muốn như vậy ta phải gần như bẻ quặt cổ tay lại. Nhưng nếu đâm bằng tay trái thì.- Đúng đấy ông Poirot ạ, vết đâm này phải do tay trái gây ra.- Như vậy tên sát nhân của ta thuận tay trái à ? Đâu đơn giản thế được, phải không bác sĩ?- Ông có lý đấy ông Poirot ạ. Một vài vết đâm rõ ràng được gây ra bởi tay phải.- Hai sát nhân à. Đèn có được bật sáng không nhỉ ? - Poirot đột ngột hỏi.- Thật khó nói. Mỗi sáng, nhân viên tàu cúp cầu dao lúc 10 giờ.- Chúng ta hãy thử xem công tắc, - Poirot nói.Poirot xem công tắc đèn trần và đèn ngủ cạnh giường.- Như thế là tất cả đèn đều đã được tắt. Chúng ta đang đứng trước giả thuyết kẻ sát nhân thứ nhất và kẻ sát nhân thứ nhì như Shakespeare nói. Tên sát nhân thứ nhất đâm xong nạn nhân ra khỏi phòng sau khi đã tắt đèn. Tên sát nhân thứ hai lọt vào phòng và trong bóng tối không biết là công việc đã có người đến trước làm rồi, đâm thêm ít nhất là hai nhất nữa. Ông nghĩ sao về ý kiến này ?- Tuyệt quá - bác sĩ Constantine thốt lên - ông nghĩ thế à ? Như thế là tôi yên trí - Chỉ sợ rằng đã nói lên một điều vô lý thôi.- Vậy thì làm thế nào để giải thích hai vết đâm sau này ?- Tôi cũng chưa biết. Còn thêm chi tiết nào về việc có hai tên sát nhân không ?- Tôi nghĩ có thể chứng minh điều đó. Một vài nhát đâm cho thấy sự yếu đuối thiếu sức mạnh và ý chí ...trong khi đó nhát này và nhát kia (ông ta chỉ hai vết đâm đã khép lại) đòi hỏi một sức mạnh thể xác.- Theo ông thì chỉ có một người đàn ông mới có thể đâm như thế à ?- Tôi gần như chắc chắn điều đó.- Một người đàn bà không làm được sao ?- Một phụ nữ còn trẻ, tràn đầy sức sống, một lực sĩ thì có thể được. Đặc biệt là nếu cô ta đang bị xúc động mạnh. Nhưng theo lời, thì điều ấy hầu như không thể xảy ra đư