Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện

Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:50 17/12/2015

Lượt xem: 134511

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/511 lượt.

hiêng một bên theo đúng mốt. Nước da cô gái rất trắng làm nổi bật cặp mắt nâu và mái tóc xám. Cô ta đang hút một điếu thuốc cắm vào một cái bót xì gà; Poirot nhận ra trên bàn tay với những ngón tay sơn đỏ một cái nhẫn ngọc lớn. Giọng nói cũng như cái nhìn của cô rất đài các.- Cô ta đẹp mà lại sang trọng nữa! - Poirot nói, - chắc họ là vợ chồng.- Phải, anh ta làm ở Bộ ngoại giao Hung; Họ thật đẹp đôi.Hai người còn lại là anh bạn đồng toa Mac Queen, và chủ anh là ông Ratchett. Một lần nữa, Poirot lại nhìn ông Ratchett chăm chú, sự tương phản giữa gương mặt đôn hậu và vẻ xảo quyệt, hung ác của cặp mắt lộ ra rất rõ.Chắc hẳn ông Bouc cũng nhận thấy sự thay đổi từ Poirot. Ông ta hỏi:- Ông đang nhìn con thú dữ của chúng ta đấy hẳn?- Vâng - Poirot đáp.Khi người bồi mang cà phê đến cho Poirot, ông Bouc đứng dậy và đến trước Poirot nói ông đã ăn trưa xong.- Tôi về phòng đây, - ông Bouc nói - Khi ăn xong mời ông đến, chúng ta sẽ cùng nói chuyện!- Rất vui lòng.Poirot nhâm nhi tách cà phê và gọi thêm một ly rượu.Người hầu phòng cầm cái bút nhỏ đi từng bàn đế tính tiền. Giọng nói của bà người Mỹ vang lên:- Con gái tôi nói với tôi: “Mẹ hãy mua trước những phiếu ăn, như thế tiện hơn”. Nhưng thật ra nó chẳng hiểu gì cả, còn phải cho 10% tiền phục vụ và nước suối của họ có mùi kỳ lạ. Thật khó chịu.Mary Debenham kéo ghế, cúi đầu dứng dậy. Ở bàn bên, đại tá Arbuthnot đứng lên và theo cô. Hai người đàn bà ngồi cùng bàu với Mary cũng đứng dậy. Cặp vợ chồng người Hung cũng đã rời bàn. Trong toa ăn chỉ còn lại Poirot, Ratchett và Mac Queen.Ratchett nói nhỏ với Mac Queen. Anh ta rời bàn.Ratchett cũng đứng lên. Nhưng thay vì theo Mac Queen ra khỏi toa ăn, ông ta đến ngồi vào bàn Poirot.- Ông vui lòng cho tôi xin chút lửa? - Ratchett nói bằng một giọng nhò nhẹ - Tôi là Ratchett.Poirot cúi đầu chào, lôi hộp quẹt trong túi đưa cho Ratchett.- Có phải tôi đang được vinh hạnh nói chuyện với ông Hercule Poirot không ạ?- Thưa ông vâng, Chính tôi là Hercule Poirot đây. Trước khi nói tiếp, Ratchett đưa mắt dò xét Poirot.- Ở nước tôi, - Ratchett nói - người ta đi thẳng vào đề, thưa ông, tôi nhờ ông làm việc cho tôi.Poirot khẽ nhíu mày.- Thưa ông, hiện thời thì thân chủ của tôi rất giới hạn. Tôi chỉ giải quyết một số rất ít những vụ ấy thôi.- Tôi hiểu, thưa ông Poirot. Nhưng ông sẽ không mất, mà trái lại - Ratchett cố thuyết phục.Sau một lúc say nghĩ, Poirot hỏi:- Vậy thì, thưa ông Ratchett, ông cần gì ở tôi?- Ông Poirot ạ, tôi giàu, rất giàu, và như mọi người ở hoàn cảnh, tôi cũng có kẻ thù. Tôi có một…- Một thôi à?- Sao ông lại hỏi thế?- Thưa ông, theo như ông nói, thì trong trường hợp ông không phải chỉ có một kẻ thù.Câu hỏi của Poirot có vẻ làm cho Ratchett an tâm, ông vội vã nói tiếp.- Lẽ dĩ nhiên, tôi hiểu ý ông. Nhưng một kẻ thù hay nhiều kẻ thù, thì cũng thế thôi. Điều quan trọng là sự an toàn của tôi.- Sự an toàn của ông à?- Thưa ông, vâng! Cuộc sống của tôi đang bị đe dọa ông Poirot ạ! Tôi có thể tự chống chọi được.Nói rồi, Ratchett rút từ trong túi ra một khẩu súng lục.- Họ sẽ không làm gì tôi được. Tuy nhiên, không gì bằng đề phòng. Ông là người mà tôi cần. Như tôi đã nói, tôi sẽ trả công cho ông hậu hĩnh.Trong vài giây, Poirot hoàn toàn căm lặng. Ratchett không thể náo đoán được Poirot đang nghĩ gì…- Tôi rất tiếc thưa ông Ratchett, tôi không thể giúp ông được.Ngạc nhiên, Ratchett nhìn Poirot một lúc.- Ông hãy nói giá của ông đi!Poirot lắc đầu.- Hình như ông không hiểu. Tôi đã thành công trong nghề của tôi và tôi cũng dư giả để sống. Tôi chỉ nhúng tay vào những vụ mà tôi thấy… thích thú.- Tôi thật khỉ đấy, 20 ngàn dollars được không nào?- Tôi đã từ chối rồi thưa ông.- Nếu ông nghĩ rằng tôi sẽ nâng số tiền lên, thì ông nhầm đấy. Tôi biết giá trị của sự việc lắm.- Tôi cũng thế, thưa ông Ratchett.- Vậy thì, điều gì trong lời đề nghị của tôi đã làm ông phật ý.Poirot đứng lên.- Nếu thật tình ông muốn biết, thỉ tôi cũng xin cho ông biết là bộ mặt ông không làm tôi ưa thích, thưa ông Ratchett.Nói rồi Poirot bỏ đi.Chú thích :(1) De Balzac: Nhà văn nổi tiếng của Pháp về lối văn mô tả mọi tầng lớp xã hội Pháp.(3) 7 mối tội của người Thiên chúa giáo




Tiếng thét trong đêm

Chuyến tàu tốc hành Simplon Orient Express đến ga Belgrade lúc 9 giờ kém 15 tối và sẽ khởi hành lại lúc 9 giờ 45. Poirot xuống sân ga, nhưng ông thay đổi vì trời giá buốt, và tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc.Poirot về toa của mình. Người tài xế đang đi đi lại lại trên sân ga, nói:- Thưa ông, vali của ông đã được chuyền đến toa tàu số 1, toa của ông Bouc.- Ông Bouc đi đâu rồi?- Ông ta đã chuyển sang toa tàu từ Athènes đến.Poirot vội vã đi kiếm ông Bouc. Mặc cho những lời từ chối của Poirot, ông Bouc cũng không không chịu nghe.- Không sao! Không sao, Vì tôi đi thẳng đến Luân Đôn, tôi sang toa tàu Calais. Phần tôi, cứ để tôi về toa cũ, có tôi và một Bác sĩ Hy Lạp thôi.Tối nay chắc lạnh lắm đây. Chưa bao giờ tuyết lại rơi nhiều đến thế. Mong rằng chúng ta sẽ không kẹt. Điều đó chẳng có gì thích thú cả.Đúng 9 giờ 45, tàu bắt đầu khởi hành, Po