
Tác giả: Lôi Mễ
Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015
Lượt xem: 1342357
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2357 lượt.
đám đông như thoi đưa tiến vào cửa cửa trạm lần cuối, khẽ cắn môi, xoay người nhảy lên xe lửa đã từ từ chuyển động.Tiểu khu Trí Uyển.Trong nhà Dương Cẩm Trình đã là một mảnh hỗn loạn, quần áo, sách tư liệu rơi lả tả ở các góc trong phòng. Dương Cẩm Trình đầu đầy mồ hôi đang nỗ lực đem vali hành lý đã nhét đến đầy tràn kéo lại xong.Phía sau, trong phòng ngủ của Dương Triển đang truyền đến từng một trận tiếng đập liên tiếp, có tiếng vỡ vụn của bình thủy tinh ném trên tường, cũng có thanh âm "lách cách lách cách" liều mạng rung nắm cửa.Dương Cẩm Trình sắc mặt tái mét lại nhấc lên một vali hành lý, đem đủ loại bằng vinh dự đặt trong thư phòng dứt khoát nhét vào, mới vừa kéo xong dây kéo, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên.Dương Cẩm Trình xuyên thấu qua mắt thần vừa nhìn, là hàng xóm.Dương Cẩm Trình nhỏ giọng mắng một câu, giựt cánh cửa ra, vẻ mặt không nhịn được hỏi: "Cái gì?""Tôi nói tiến sĩ Dương, nhà các người đã náo loạn hơn vài giờ rồi, tôi ngay cả TV cũng xem không được. . . . . .""Vậy thì cứ việc đi khiếu nại tôi đi!" Dương Cẩm Trình ngắt lời hắn, sập cửa vào mặt hắn.Mới vừa quay về phòng khách, lại nghe thấy Dương Triển ở trong phòng ngủ khàn giọng kêu to: "Thả tôi ra! Thả tôi ra!"Tâm phiền ý loạn Dương Cẩm Trình hét lớn một tiếng: "Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!"Tiếng quát tháo trong phòng im bặt. Dương Cẩm Trình thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay quệt quệt mồ hôi trên trán, kéo qua một cái ghế gỡ xuống di ảnh của vợ, sau khi đơn giản chà lau, cẩn thận bỏ vào trong một hộp nhồi đầy xốp.Đột nhiên, một cỗ mùi hồ cháy chui vào trong mũi hắn. Dương Cẩm Trình hít hít mũi, lập tức ý thức được mùi kia là từ phòng ngủ của con trai truyền tới.Dương Cẩm Trình luống cuống tay chân móc chìa khóa ra, mở cửa phòng vừa nhìn, Dương Triển một thân quần áo đi chơi đang dùng bật lửa đốt khăn trải giường.Dương Cẩm Trình hoàn toàn không khống chế được nữa, hắn kéo tóc con trai, hung hăng quất vào mặt nó hai bạt tai, rồi một cước đem nó đá đến góc tường."Con mẹ nó mày rốt cuộc muốn làm gì?"Khóe miệng đổ máu Dương Triển từ trong góc tường giãy dụa đứng lên, hướng về phía cha khàn cả giọng quát: "Tôi không đi! Tôi không muốn xuất ngoại!"Dương Cẩm Trình mắt đã đỏ ngầu thuận tay nâng chậu cá trên bàn lên, hướng con trai hung hăng ném qua.Chậu cá đập vào trên tường cách đỉnh đầu Dương Triển chưa đến nửa thước, trong khoảnh khắc liền tan xương nát thịt, cá, nước và mảnh thủy tinh nhỏ rơi trên người Dương Triển, đứa nhỏ sợ đến hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu, lui vào góc tường run lẩy bẩy."Con mẹ nó mày còn nháo nữa, lão tử liền đánh chết mày!" Nói xong, Dương Cẩm Trình nổi giận đùng đùng nắm lên khăn trải giường còn đang bốc khói, đứng dậy đến phòng vệ sinh.Đem khăn trải giường nhét vào trong bồn rửa tay, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan Dương Cẩm Trình trở lại phòng khách sửa sang hành lý, trong miệng như trước vẫn chửi bới:"Đống phân thúi không có đầu óc! Lão tử vất vả cực nhọc vì cái gì? Còn không phải con mẹ nó vì mày! Tao kiếp trước tới cùng đã tạo nghiệt gì? Nuôi sống phế vật vô dụng như mày. . . . . ."Hắn lục xem bộ sách tư liệu trên đất, có trực tiếp quẳng đi, có bỏ vào trong vali, không mảy may nhận ra Dương Triển đã như u linh lén lút đứng phía sau mình.Hắn càng không thấy được trong tay Dương Triển đang nắm một khẩu súng ngắn.Dương Triển mặt đầy vệt nước mắt im lặng khóc thút thít, trong đôi mắt đỏ bừng tràn ra tuyệt vọng và cừu hận vô tận.Nó chậm rãi giơ súng lên."Đoàng!""Đoàng!"Trên sân ga cảnh sát phụ trách duy trì trật tự đã chú ý đến thằng bé này mấy ngày rồi. Nó mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trên sân ga, sau đó trong đám lữ khách chuẩn bị lên xe ngóng đông ngóng tay, hình như đang tìm ai đó.Ngày thứ tư, khi đoàn tàu hỏa đã rời đi, nó tựa hồ đã hoàn toàn bỏ cuộc. Lẳng lặng đứng trên sân ga một lúc lâu, nó đến xe thực phẩm nào đó mua một cái hamburger và một lon coca, ngồi trên ghế dài chậm rãi ăn. Sau đó, đứa bé đem tháo nắp khoen ra đeo vào trên tay, trở đi trở lại quan sát nửa ngày, sau đó, đem lon ném ra ngoài xa.Lon coca rỗng lăn trên mặt đất, cuối cùng rơi xuống dưới sân ga, lẳng lặng nằm giữa đường ray.Cảnh sát nhìn thấy đứa bé hướng mình đi tới, cước bộ ung dung, sắc mặt bình tĩnh.***Phần kết: Một vài cảnh dưới góc nhìn của thành thị.C thị 《 Báo sớm thành phố 》Ngày 6 tháng 2 đoạn trích từ tin được đăng:. . . . . .Họ Dương khai nhận, đã mang súng quẳng vào hồ nhân tạo lớn nhất thành phố ta -- Bắc Hồ Trung, cảnh sát nhanh chóng điều động nhân viên lặn xuống nước tiến hành vớt, cho đến nay vẫn chưa phát hiện khẩu súng. Trước mắt, bản án đang tiến thêm một bước điều tra.Ngày 10 tháng 3 đoạn trích từ tin được đăng:. . . . . .Xét thấy họ Dương bắn chết cha khi còn chưa đầy 14 tuổi, không cấu thành phạm tội, hơn nữa không còn họ hàng nào khác, cục công an C thị quyết định đem họ Dương đưa tới viện quản giáo tội phạm thiếu niên C thị chấp hành thu dụng giáo dưỡng. . . . . .Ngày 22 tháng 3 đoạn trích từ tin được đăng:. . . . . .Họ Hầu phó tổng công ty cùng bảy người do tình nghi dính líu đến tội gây ra các vụ nổ sau