Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giáo hóa trường

Giáo hóa trường

Tác giả: Lôi Mễ

Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015

Lượt xem: 1342355

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2355 lượt.

a diệt trừ được Trần Triết, vừa bức tử được thầy Chu, đúng không?"Dương Cẩm Trình tự tiếu phi tiếu nhìn Phương Mộc, không khẳng định, cũng không phủ nhận.Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát, Dương Cẩm Trình đi đến trước cửa sổ nhìn, quay đầu lại nói: "Cảnh sát tới. Sau khi bọn họ vào gian phòng này, tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Cậu còn gì muốn hỏi không?"Phương Mộc không nói được một lời theo dõi hắn, răng cắn đến ken két rung động.Thất bại, đã hoàn toàn thất bại."Tốt lắm." Dương Cẩm Trình cười cười, "Tôi khuyên cậu một câu cuối cùng, đừng nhằm vào tôi tiến hành bất cứ hình thức hoạt động điều tra gì, chính cậu cũng rõ ràng, chuyện đó không hề có giá trị, nhiều lắm chỉ lãng phí thời gian của tôi và cậu thôi."Phương Mộc cảm giác huyết dịch toàn thân bỗng chốc đều vọt tới đỉnh đầu, cậu mạnh đưa tay đến bên hông mở bao súng ra. . . . . ."Không không không." Biểu tình của Dương Cẩm trình giống như đang đối mặt với một đứa trẻ lỗ mãng vô tri, "Trong phòng này còn có con mắt thứ ba đấy, cậu sẽ không ngu xuẩn đến vậy chứ?"Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Biên Bình và Trịnh Lâm bước vào, nhìn thấy Phương Mộc cùng Dương Cẩm Trình giằng co, hai người cũng không nhịn được sửng sốt."Phương Mộc, đây là. . . . . ."Phương Mộc đột nhiên giơ lên một tay, ý bảo Biên Bình đừng hỏi tiếp. Cậu dường như đã mất đi khí lực toàn thân, lảo đảo xuyên qua các đồng sự đang kinh ngạc không thôi, chậm rãi đi về hướng cửa."Cảnh sát Phương!" Dương Cẩm Trình ở sau lưng chợt kêu một tiếng, tựa hồ đầy ắp bi thương, "Kỳ thật cái chết của thầy Chu, tôi cũng rất khổ sở."Phương Mộc không quay đầu lại, cũng không dừng bước, đi thẳng ra ngoài.Án mạng viện nghiên cứu tâm lý khoa học C thị đã kết thúc điều tra, tư liệu video phát hiện ở hiện trường chứng minh Chu Quốc Thanh (nguyên danh Chu Chấn Bang) chính là hung thủ giết chết Trần Triết. Xét thấy đối tượng tình nghi phạm tội Chu Quốc Thanh đã sợ tội tự sát, vụ án hủy bỏ.Dãy án mạng Giáo Hóa Trường lâm vào cục diện bế tắc, bởi vì khuyết thiếu chứng cứ, Khương Đức Tiên và Khúc Nhị theo pháp luật ở lại giám thị, nếu trong 12 tháng không tìm được chứng cứ đanh thép, các biện pháp cưỡng chế hai người chỉ có thể bãi bỏ.Trong một gian phòng trà gần đại học Y khoa trực thuộc bệnh viện, Phương Mộc cùng Khương Đức Tiên, Khúc Nhị ngồi đối diện nhau.Khúc Nhị vẫn thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ, đối diện đường cái, tòa cao ốc của khu nằm viện màu xám lẳng lặng đứng im. Còn Khương Đức Tiên thủy chung không chịu cùng Phương Mộc đối diện, nhưng theo cách nói của Phương Mộc, sắc mặt đã gần như tro tàn."Cả quá trình của câu chuyện chính là như vậy." Phương Mộc đem hình của Trần Triết bày ra trên bàn, "Gã chính là Z tiên sinh, đúng không?"Khúc Nhị chỉ quét mắt qua bức ảnh, rồi tiếp tục nhìn về phía cao ốc khu nằm viện. Khương Đức Tiên thì lại nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, từ biểu tình trên mặt hắn, Phương Mộc đã khẳng định phán đoán trong lòng."Tại sao cậu muốn nói cho chúng tôi chuyện này?" Một lúc lâu, Khương Đức Tiên gian nan mở miệng."Không tại sao cả." Phương Mộc lại châm một điếu thuốc, "Làm luật sư, anh hẳn phải biết rằng chúng tôi vẫn không có chứng cớ khởi tố các người. Nhưng không sao nữa rồi, tôi chỉ nghĩ, nên cho các người biết chân tướng."Ba người một lần nữa trầm mặc.Đột nhiên, Khúc Nhị đứng dậy, hướng Phương Mộc và Khương Đức Tiên thoáng nở nụ cười. Nàng đã gầy hóp đi, nụ cười trên mặt kia quỷ dị và thê lương nói không nên lời."Đã đến giờ thăm rồi."Nói xong, nàng cầm bao tay lên, vội vã ra khỏi phòng trà.Cách cửa sổ thủy tinh, Phương Mộc đưa mắt nhìn hình bóng mảnh khảnh của Khúc Nhị xuyên qua đường cái, chạy vào cao ốc của khu nằm viện."Cảnh sát Phương.""Hửm?" Phương Mộc quay đầu lại, Khương Đức Tiên lần đầu tiên nhìn thẳng mình, tựa hồ có lời muốn nói, lại tựa hồ muốn nói lại thôi ."Anh nói đi." Phương Mộc hiểu được ý tứ của hắn, "Tôi không mang theo thiết bị ghi âm."Khương Đức Tiên cười khổ, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ."Kỳ thật, sau khi giết người, tôi tuyệt không cảm thấy nhẹ nhõm. Hơn nữa tôi tin tưởng, những người khác cũng như tôi."Phương Mộc diện vô biểu tình nhìn hắn, tâm trạng một mảnh tĩnh mịch."Chúng tôi sẽ gánh chịu hết thảy chuyện này." Khương Đức Tiên thấp giọng nói: "Xin cho tôi và Khúc Nhị chút thời gian."Phương Mộc đem đầu lọc ấn trong gạt tàn, thở phào một hơi."Tùy anh thôi."Nói xong, Phương Mộc đứng dậy rời khỏi phòng trà.Trên sân ga của trạm xe lửa C thị, Liêu Á Phàm đeo cặp vẻ mặt lo lắng nhìn bốn phía, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ điện tử bằng nhựa trên cổ tay.Theo một tiếng còi bén nhọn, lại một đoàn tàu hỏa tiến vào trạm. Đám người kéo hành lý bao lớn bao nhỏ nhảy xuống xe lửa, lại có đám người kéo hành lý bao lớn bao nhỏ liều mạng chen lên xe. Trong loa truyền thanh của sân ga, một thanh âm không chút sắc thái tình cảm nào nhắc đi nhắc lại: "Chuyến Hài Hòa Xuân, an toàn xuất hành, xin mời các vị lữ khách. . . . . ."Tiếng còi quản lý viên đã vang lên, một nam nhân viên tàu hướng Liêu Á Phàm không nhịn được quát: "Rốt cuộc có lên xe hay không?"Liêu Á Phàm nhìn thoáng qua