
Tác giả: Ame
Ngày cập nhật: 22:34 17/12/2015
Lượt xem: 134567
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.
bé à. Cô đừng làm người khác khó chịu như vậy nữa. Hơn nữa đây còn là người lớn tuổi hơn cô bé đó."Ông Harris nói.
Thanh cười nhẹ:" Dạ không có gì đâu. Cháu chỉ nói thật thôi mà." Chi ở bên cạnh tiếp tục nói giọng hơi:"Cộng thêm nói móc người ta."Thanh liếc nhìn Chi
"Cô bé có thể cho ta gặp con gái ta không?" Ông hỏi
Thanh nhìn Chi rồi lại nói tiếp:"Bạn ấy đang bận dọn dẹp phòng rồi ạ." Thanh nói dối không chớp mắt.
Ông Harris ậm ừ cho qua. Thanh hỏi tiếp:" Bác muốn nhờ bạn ấy cho con trai đến đây chơi đúng không ạ?"
"À đúng rồi. Cô bé năn nỉ con gái ta giúp ta nhé." Ông nói
"Có thể cháu sẽ làm." Thanh ậm ừ rồi hỏi tiếp" Bác là giáo sư đúng không ạ?"
"Ừ đúng rồi." Ông ngạc nhiên đáp
"Cháu có một đứa em gái, nó rất ương bương. Năm nay nó vừa tròn 16 tuổi, theo bác thì ở tuổi này con bé đã có thể tự lập được chưa ạ?" Thanh nhếch môi, hỏi.
Ông Harris ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời:"Tất nhiên là được rồi. Ở tuổi đó là đã quá lớn rồi. Tất nhiên là con bé đã có thể tự lập được rồi. Có khi còn có thể đi làm được rồi đó chứ."
Thanh cười:" Cháu có nghe Chi nói, con trai bác cũng đã gần 16 tuổi rồi. Theo như lời bác nói thì con trai bác hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân. Không cần phải tới nhà của một cô gái để ăn nhờ ở đậu đâu ạ."
Chi ở bên cạnh nhịn cười hết nổi, chạy xuống bếp cười đã rồi cầm lên một ly nước. Ông Harris vẫn chưa nói được gì thì điện thoại lại vang lên giọng nói khác. Lần này là một giọng nam trầm, nghe còn rất trẻ.
"Chị đưa điện thoại cho bà chị kia, nhanh lên." Cậu gào lên.
"Ái chà, chắc cậu là con trai của ông Harris nhỉ. Cậu nhỏ tuổi hơn tôi đấy. Học lại cách xưng hô đi nhé cậu bé. Chẳng lẽ đúng như lời bà dì kia nói, ông bố cậu là bố hoang nên cậu cũng là con hoang. Mà con hoang thường chẳng được dạy dỗ gì nhỉ." Thanh nhếch môi.
Cậu bé cười lớn:"Vậy thì bà chị kia cũng là con hoang của bố tôi rồi."
Thanh nhíu mày:"Nhưng cậu bé à, Chi vẫn còn có mẹ đấy. Mẹ cậu ấy dạy cậu ấy rất tốt. Ít nhất thì ông bà cậu ấy cũng không dạy cho mẹ cậu ấy cách cướp chồng của người khác."
Cậu bé hét lên:" Câm ngay cho tôi đi bà chị. Cho tôi gặp cô Chi gì đó nhanh lên. Còn nếu không thì cô nhắn với cô ta. Nội trong 2 ngày nữa, chuẩn bị phòng ngay cho tôi. Bây giờ tôi đang đến sân bay để sang chỗ chị đấy. Chị có muốn trốn cũng không kịp nữa." Rồi cậu cúp máy ngay.
Chị nghe rõ mồn một, cô đưa tay lên xoa huyệt thái dương. Thanh trả điện thoại lại cho cô.
"Mày có tính chuyển nhà không?" Thanh hỏi
Cô ngừng xoa huyệt thái dương:"Không. Tao mà trốn thì y hệt như tao đang trốn nợ vậy."
Thanh vỗ ngực:"Vậy tao ở đây với mày. Quýnh mày hoài tao cũng chán, giờ có đứa hiến xác, tao không đánh cũng thấy có lỗi lắm."
Chi cười:"Mày đâm nó cũng được. Tao là bác sĩ phẫu thuật mà, còn là khoa nội nữa nên mày không cần lo."
Thanh cười lớn:"Tự nhiên tao thấy yêu mày ghê. Ok, tao sẽ giúp phanh thây thằng bé."
Chi cũng cười:"Ok. À mà mày vào nấu ăn đi. Tao không muốn nhịn đói đâu. Lỡ tao chết trước khi phanh thây nó thì uổng lắm"
"Rồi, rồi"
Thanh nấu ăn xong thì cũng đã hơn 12 giờ. Chi vừa ăn xong đã bỏ len phòng khách xem ti vi, Thanh thì lườm Chi, bĩu môi rồi dọn bàn,rửa chén. Chi đang tìm bộ phim nào đó hay một chút thì chợt thấy có điện thoại. Cô không thèm nhìn màn hình mà ấn nút nghe luôn.
"Alo. Tôi là Đường Yến Chi. Ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?" Chi hỏi
Đầu day bên kia thoáng im lặng một lúc. Cô còn đang tưởng có người chọc mình nén định tắt điện thoại, đúng lúc này cô nghe một giọng nói trầm, khó chịu vang lên.
"Cô còn định ngồi lì trong nhà đến khi nào hả?" Đúng lúc này, cô bấm tới chương trình thời sự.
"Xin hỏi anh là ai vậy?" Cô nhíu mày, vừa xem ti vi vừa lơ đãng hỏi.
"Tôi là Mặc Vũ Phong. Cần tìm cô cũng khó thật đó."Anh ta nói rồi hừ nhẹ,
Cô nghe rồi chết đứng, một lúc sau lấy lại nhịp thở:"Anh gọi tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông kia đã hết kiên nhẫn:"Có vụ án, cô là trợ lý. Đi phác hoạ. Đi thử việc."
Cô nhìn chiếc ti vi, người phát thanh đang nói về một vụ án mới nhất của thành phố C. Nhà một vụ giết Tập thể. Cô vội tắt ti vi, chạy vào phòng thay quần áo. Trước khi đi thông báo với Nhã rồi chạy ra đường. Lúc trong thang máy, cô chợt nhớ ra bản thân chưa hỏi sẽ gặp anh ta ở đâu=.=
Cô lấy chiếc điện thoại từ quần mình ra, gọi cho anh. Lúc này, cô không thấy ai trả lời cả, định gọi lại thì thấy anh nhắn tin tới.
"3 giờ, có mặt ở khu chung cư 717. Từ từ thôi."
Cô nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 2 giờ 40' rồi đấy. Từ đây đến khu chung cư 717 mà đi xe buýt thì sẽ mất gần cả 40 phút. Dù là miệng anh nói cứ từ từ nhưng lại ra lệnh cho cô như thế. Cô mở bóp tiền ra, nuốt nước mắt gọi xe taxi. Khi cô đến trước chung cư 717 thì cũng đã là 3 giờ 10 phút rồi. Cô thở dài, tìm khu đông người nhất rồi chen vào. Ban đầu, cảnh vệ vẫn chưa cho cô vào, cô gọi cho Mặc Vũ Phong, để anh ta nói chuyện với cảnh vệ một lúc rồi mới được vào, người cảnh vệ lúc nãy còn