XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn với tử thần - Full

Hẹn với tử thần - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341493

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1493 lượt.

tuy vậy ông không trả lời câu hỏi. 
- Ví dụ như ở điểm thứ hai, - đại tá Carbury nói vẻ thăm dò. – Tiến sĩ Gerard mất một chiếc sy – lanh tiêm. Đúng. Nhưng ông ta còn mất cả một lọ đựng dung dịch digitalin đậm đặc hay một cái gì đại loại như thế. 
- Điểm cuối cùng là không hề quan trọng, - Poirot nói – Tuy nhiên việc ông ta bị mất chiếc sy – lanh thì lại quan trọng. 
- Rất hay, - đại tá Carbury nói, và nở một nụ cười rạnh rỡ. – Tôi không nói như thế. Tôi nói là chất digitalin thì quan trọng hơn nhiều là cái sy – lanh! Thế còn cái chi tiết mới nảy sinh thì sao? Một người phục vụ được cử đi mời bà ta dùng bữa tối và câu chuyện bà ta giơ gậy đánh một người phục vụ vào đầu giờ chiều hôm đó thì sao? Cuối cùng, anh không định nói với tôi là một trong những con người tội nghiệp ngốc nghếch đó đã khử bà ta đấy chứ? Bởi vì, Đại tá Carbury nghiêm nghị nói, - bởi vì nếu như vậy, thì chắc chắn đó là một trò lừa đảo. 
Poirot mỉm cười nhưng vẫn không trả lời. 
Và khi bước chân ra khỏi văn phòng của đại tá, ông lẩm bẩm một mình: 
- Thật không thể nào tin được! Những người Anh chẳng bao giờ tỏ ra chín chắn cả! 




Sarah King ngồi trên đỉnh đồi, đưa tay lơ đãng ngắt những bông hoa dại xung quanh. Tiến sĩ Gerard ngồi trên một hòn đá xù xì ngay bên cạnh cô. 
Sarah bỗng cất giọng giận dữ nói: 
- Tại sao ông lại làm như thế? nếu như đó không phải là chuyện của ông … 
Tiến sĩ Gerard từ tốn hỏi: 
- Cô cho là tôi nên giữ im lặng sao? 
- Đúng thế. 
- Thế cô biết là tôi biết những gì? 
- Ông chẳng biết gì cả, - Sarah trả lời. 
Người đàn ông Pháp thở dài. 
- Tôi biết. Nhưng tôi cũng phải thú nhận là con người ta không bao giờ chắc chắn trăm phần trăm chuyện gì cả. 
- Đúng thế, - Sarah nói không nhân nhượng. 
Người đàn ông Pháp nhún vai. 
- Đúng, như cô chẳng hạn! – Ông nói. 
Sarah tiếp lời ông: 
- Ông lên cơn sốt …sốt rất cao … và ông không đủ minh mẫn nhận rõ mọi chuyện được. Chiếc sy – lanh có thể là đã ở đó từ đời nào rồi. Ông có thể đã lầm lẫn về chuyện chất digitalin hoặc có thể là một người phục vụ đã đụng tới cái túi thuốc của ông. 
Gerard châm chọc: 
- Cô không cần phải lo lắng thế! Chứng cớ đó tỏ ra không được thuyết phục cho lắm đâu. Rồi cô sẽ thấy, những người bạn nhà Boynton của cô sẽ thoát khỏi chuyện này thôi! 
Sarah giận dữ nói: 
- Tôi không muốn nói như vậy. 
Gerard lắc đầu. 
- Cô thật vô lý! 
- Thế ông thì không à? Cô hỏi – Lúc ở Jerusalem – ai đã nói là không nên can thiệp vào chuyện của người khác? Còn bây giờ, ông thử nhìn xem! 
- Tôi không hề can thiệp. Tôi chỉ nói những gì tôi biết mà thôi! 
- Còn tôi thì nói ông không biết chuyện gì hế. Trời đất ơi, chúng ta lại thế nữa rồi! Tôi đang tranh cãi một cách vô ích. 
Gerard nhẹ nhàng nói: 
- Cô King, tôi xin lỗi. 
Sarah hạ giọng : 
- Ông cũng biết, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, họ cũng không thể trốn thoát. Không một ai trong số họ cả! Mụ ta vẫn ở đây! Thậm chí ngay cả lúc này đang ở trong mồ, bà ta vẫn có thể vươn tay ra và túm chặt lấy họ. Ở bà ta có cái gì đó thật khủng khiếp. Bà ta vẫn đáng sợ ngay cả khi bây giờ bà ta đã chết! Tôi cảm thấy … tôi cảm thấy là bà ta đang thích thú với tất cả chuyện này! 
- Cô siết chặt hai bàn tay lại. Rồi cô nói tiếp bằng một giọng nói hoàn toàn khác, giọng nói nhẹ nhàng vốn có của mình: 
- Có người đàn ông thấp bé đang leo lên đồi đấy. 
Tiến sĩ Gerard nghển cổ lên nhìn, 
- À! Tôi nghĩ là ông đến tìm chúng ta. 
- Ông ta có ngốc nghếch như cái vẻ ngoài của ông ta không nhỉ ? – Sarah hỏi. 
Tiến sĩ Gerard nghiêm nghị trả lời : 
- Ông ta không hề ngốc nghếch một chút nào. 
- Tôi e là có đấy, - Sarah King nói. 
Cô đưa đôi mắt buồn, ảm đạm của mình nhìn Hercule Poirot đang leo lên đỉnh đồi. 
Cuối cùng thì ông cũng tới được chỗ họ, thốt ra thật to một tiếng « ù …ff » và đưa tay lau trán. Ông buồn bã nhìn xuống đôi giày da rất đẹp của mình. 
- Lạy thánh A La – ông nói, - Cái đất nước toàn núi với non này ! Tội nghiệp cho đôi giày của tôi. 
- Ông có thể mượn bộ xi đánh giày của bà Westholme, Sarah cay độc nói. - Cả giẻ lau nữa. Bà ta đi đâu cũng mang theo đồ nghề của một người hầu đấy. 
- Những thứ đó không thể làm biến mất những vết xước này đâu thưa cô. Poirot lắc đầu vẻ buồn bã. 
- Có thể là không. tại sao đi tới những nơi như thế này mà ông lại xỏ chân vào đôi giày như thế cơ chứ ? 
Poirot nghiêng đầu sang một bên và trả lời cô : 
- Tôi muốn có một vẻ ngoài soigné – « thanh lịch », ông nói. 
- Tôi thì sẽ không đời nào làm như vậy ở cái xứ sa mạc này, Sarah nói. 
- Phụ nữ không bao giờ muốn mình đẹp đẽ lúc ở sa mạc, - Gerard mơ màng nói chen vào. – Cô King đây cũng vậy. Cô ấy luôn luôn ăn vận gọn ghẹ, tiện lợi. Nhưng bà Westholme thì lại mặc những chiếc khoác lớn, dày. Bà ta mặc váy dài, mặc những chiếc quần ống túm và đi đôi ủng không thích hợp chút nào – quelle horreur de femme ! Người phụ nữ thật kinh khủng làm sao ?