pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn với tử thần - Full

Hẹn với tử thần - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341503

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1503 lượt.

sự thì, mọi việc gần như là đúng khi chúng tôi lên kế hoạch như vậy! Mẹ tôi… bà ấy bị điên. Tôi không biết ông cho thế là gì, nhưng mọi việc diễn ra có vẽ hoàn toàn đúng … gần như là cao thượng khi phải giết một người! 
Poirot từ từ gật đầu. 
- Đúng, đối với nhiều người chuyện đó có vẻ là như vậy, tôi hiểu. Chuyện này đã từng có trong lịch sử. 
- Đó là những gì mà tôi và Ray cảm nhận … đêm đó …- Cô đập tay xuống bàn. – Nhưng thực ra chúng tôi đã không tiến hành. Tất nhiên là chúng tôi không làm chuyện đó! Khi trời sáng, thì mọi việc mà chúng tôi bàn tính đã trở nên lố bịch, thậm chí là thái quá. Ồ, vâng, độc ác nữa! Sự thật, sự thật thì, thưa ông Poirot, mẹ tôi đã chết là vì bệnh tim. Ray và tôi chẳng làm gì cả. 
Poirot nói: 
- Cô có thề không, để được cứu rỗi linh hồn khi chết đi, rằng bà Boynton chết không phải là do cô và anh trai đã làm điều gì chứ? 
Carol ngẩng đầu lên. Cô nói, giọng cô trầm và chậm rãi. 
- Để được cứu rỗi linh hồn, cô nói – Tôi xin thề, là tôi không làm gì hại bà ấy. 
Poirot tựa lưng vào ghế. 
- Thế thì, - ông nói, - chuyện có thế thôi. 
Im lặng một lúc. Poirot mải mê suy nghĩ, tay vân vê bộ ria mép. Rồi ông nói: 
- Chính xác ra thì kế hoạch của hai anh em cô là gì? 
- Kế hoạch? 
- Đúng vậy, cô và anh cô phải có một kế hoạch gì chứ. 
Trong suy nghĩ của mình, ông đã kịp hình dung ra câu trả lời. Một, hai, ba. 
- Chúng tôi chẳng có kế hoạch nào cả, cuối cùng Carol nói. – Chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện đó. 
Hercule Poirot đứng dậy. 
- Thế thôi, thưa cô. Cô làm ơn mời hộ anh trai của mình tới đây nhé. 
Carol đứng dậy. Cô đứng lưỡng lự một lúc. 
- Ông Poirot. Ông có … ông có tin tôi không? 
- Thế tôi vừa nói là tôi không tin cô sao ? – Poirot hỏi lại. 
- Không, nhưng … 
Carol ngừng lời. 
Poirot nhắc lại với cô. 
- Cô gọi anh trai cô tới đây chứ ? 
- Vâng. 
Carol chậm rãi bước về phía cửa ra vào. Cô dừng lại ở ngưỡng, hơi quay người lại, cô sôi nổi nói. 
- Tôi đã nói với ông sự thật. Đúng thế đấy ! 
Hercule Poirot không trả lời. 
Carol Boynton chậm rãi ra khỏi căn phòng. 




Khi Raymond Boynton bước vào, Poirot chú ý ngay tới những nét giống nhau giữa người anh trai và cô em gái. 
Khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, Raymond chẳng tỏ ra một chút lo lắng hay sợ hãi nào cả. Anh ngồi phịch xuống ghế, cứng rắn nhìn Poirot và nói. 
- Thế nào đây ? 
Poirot lịch thiệp hỏi lại : 
- Em gái anh đã nói với anh rồi phải không? 
Raymond gật đầu. 
- Vâng, cô ấy đã bảo tôi đến gặp ông. Tất nhiên là tôi hiểu những gì ông nghi ngờ là hoàn toàn đúng đắn. Nếu như cuộc nói chuyện của chúng tôi đã bị một người khác biết, thì cái chết bất ngờ của mẹ kế tôi là đáng nghi lắm! Tôi chỉ có thể khẳng định với ông một điều là cuộc nói chuyện hôm đó chỉ là một sự điên rồ! Lúc đó, tất cả chúng tôi phải sống căng thẳng đến mức gần như không thể chịu nổi nữa. Cái kế hoạch giết bà ta mà chúng tôi cho là rất tuyệt vời ấy. Ôi, tôi biết nói như thế nào nhỉ? Đã tan thành mây khói! 
Hercule Poirot cúi đầu. 
- Điều đó có thể đúng đấy. – Ông nói. 
- Tất nhiên là vào buổi sáng hôm sau, chúng tôi thấy cái ý định đó quả là ngớ ngẩn! Tôi xin thề với ông, thưa ông Poirot, rằng tôi không còn nghĩ tới cái kế hoạch đó một lần nào nữa! 
Poirot không trả lời. 
Raymond vội vã nói tiếp: 
- Ồ, vâng, tôi biết là nói như vậy quả là dễ dàng quá. Tôi không hy vọng là ông sẽ tin tôi. Nhưng xin ông hãy xem xét các chứng cớ đi đã. Tôi đã nói chuyện với mẹ tôi ngay trước sáu giờ một chút. Lúc đó, bà ấy còn sống và hoàn toàn bình thường. Sau đó thì tôi về lều của mình, tắm rửa và đến ngồi ở lều lớn cùng với những người khác. Từ lúc đó trở đi, cả tôi và Carol, không ai rời khỏi lều lớn. Tất cả những người khác đều nhìn thấy chúng tôi. Ông phải hiểu là, thưa ông Poirot. Chúng tôi không hề làm một chuyện gì khác cả! Vì lúc đó có rất nhiều người phục vụ, họ đi qua đi lại suốt. Tất cả những suy diễn khác đều là ngớ ngẩn. 
Poirot lặng lẽ nói: 
- Ông Boynton, ông có biết là cô King nói, khi cô ấy khám nghiệm tử thi, vào lúc sáu giờ ba mươi thì cô ấy tin chắc rằng mẹ ông đã chết ít nhất là một tiếng rưỡi, thậm chí có thể là hai tiếng trước đó không? 
Raymond nhìn ông chết lặng. 
- Sarah nói như vậy sao?- Anh kinh ngạc hỏi. 
Poirot gật đầu. 
- Bây giờ anh có thể nói gì nào? 
- Nhưng … điều đó là vô lý! 
- Đó là lời khai của cô King. Còn bây giờ thì anh tới và nói với tôi là trước khi cô King khám cho mẹ anh bốn mươi phút, thì bà ấy vẫn còn sống và bình thường. 
Raymond nói: 
- Nhưng bà ấy còn sống mà! 
- Hãy cẩn thận đấy, ông Boynton. 
- Chắc chắn là Sarah đã bị nhầm ! Chắc chắn phải có những yếu tố khác mà cô ấy không tính tới. Sự khúc xạ của ánh sáng vào vách núi hay một cái gì khác chẳng hạn. Tôi xin đảm bảo với ông, ông Poirot, rằng trước sáu giờ mẹ tôi vẫn sống và tôi đã nói chuyện với bà ấy. 
Khuôn mặt Poirot vẫn chẳng biểu lộ