
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342093
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2093 lượt.
cất giấu đồ quý gì đónhưng không muốn bị ngập nước. Chẳng ai muốn báu vật của mình bị ngâm nước đúngkhông?’ Na Lan vừa nói vừa rọi đèn khắp vách đá.
Giải QUÝNH đã hiểu ra: “ý bạn là… Bá Nhan giấucủa, rất có thể là ở đây!” Nhưng anh ta lại ngẩng lên quan sát, rồi lắc đầu“Không thể, thứ đáng tiền nhất ở đây lúc này là mấy người thế hệ 8X chúng ta.Toàn là đá vụn, chứ không có gì khác
Giair Quýnh nhắc đến chữ “đá” đã gợi mở cho Na Lan !
Ánh đèn không rọi lên vách đá nữa soi trở lại mỏm đá“dài dài nhô ra như cây gậy” vừa nãy nhắc đến. Hình như cũng có nét quen quen?
Long tu nham?
Cái thỏi “long tu”(râu rồng) này không nhô ngang ra,mà lại hơi chếch xuống dưới.
Na Lan tiếp tục soi đèn quan sát, ánh đèn dừng lại mộtmột mảng đá hơi lồi ra ở chỗ cao bên trên. Ánh đèn LED soi rõ màu nâu vàng.Mảng đá nhô ra ấy khá giống con gà hoặc con chim lớn.
Là Phượng Nghi Thạch?
Là gà hay chim cũng mặc, vấn đề là nó “mổ” chếch xuốngdưới
“Long tu” và “cái mỏ” từ hai góc khác nhau cùng chỉ vềmột hướng, là một bên vách hang, chỗ cao ngang ngực con người.
Chỗ vách hang ấy không nhẵn nhụi, cũng không có kýhiệu gì, thoạt nhìn chẳng thấy gì lạ. Na Lan chiếu đèn lên, bước đến gần, thìnhận ra màu đá ở đó hơi đậm nhạt khác nhau, có thể thấy một khe rất mảnh, xungquanh khe có màu sẫm hơn, tựa như vết xi măng gắn các mảnh đá lại với nhau.
Na Lan ngoảnh lại nói với Giải Quýnh: “Đưa tôi mượncái búa”
Một tay cầm búa gõ đập, tay kia áp vào vách, cô cảmnhận được âm thanh bồm bộp chứng tỏ bên trong vách đá có khoảng trống.
Cô trả lại búa cho Giải Quýnh, nói: “Bây giờ là lúcanh thể hiện kỹ năng thổ mộc, chứ tôi không dám múa rìu qua mắt thợ!”
Giải Quýnh hiểu ngay, anh giơ búa phang thật lực. Búatuy không nặng nhưng vết nứt vẫn hiện ra. Sau một hồi đập phá, cả đống đá vụnrơi xuống chân, họ nhìn thấy một gian mật thất.
Tim Giải Quýnh đập như máy, anh vừa kết thúc vận độngđập đá chỉ là chuyện bình thường với anh, nhưng ba người còn lại tim cũng đậpkhông kém.
Trong mật thất hõm sâu vào vách đá có một cái hòm lớn,màu đen xỉn. Nhìn kỹ thấy nó còn có các hoa văn ánh vàng. Trên mặt hòm đặt mộtcái thuyền nhỏ bằng ngọc, dài khoảng 40cm, trên thuyền có một ông lão đánh cácũng bằng ngọc, đầu đội mũ lá, khoác áo tơi, và một chiếc “cần câu trúc” chĩara ngoài thuyền.
Cần câu không mắc dây câu.
Chất liệu dùng để chạm trổ con thuyền là ngọc thạchtrong suốt, thực không phải hạng tầm thường, kỹ thuật chạm trổ đương nhiên tinhxảo tuyệt đỉnh.
Giải Quýnh cầm búa gõ nhẹ vào cái hòm đen, tiếng kinloại vang lên.
Anh ngoảnh lại nói với ba người bạn đang trố mắt hámiệng: “Đêm nay chúng ta sẽ không ngủ nghê gì hết!”
Chương 42
Kỳ binh đoạt báu vật
Xách theo cái hòm da đen nặng trịch, họ bơi trở về.Dọc đường cảm thấy như đang trong mộng, họ đang mộng du! Na Lan còn không dámtin vào các cảnh tượng vừa xảy ra, cô không dám tin vào chính mình và bất cứai.
Tất cả nên giải thích thế nào đây? Chưa biết có phảikho báu của Bá Nhan không, nhưng rõ ràng là từ nhiều nămtrước đã có người phát hiện ra ở đảo Hồ Tâm có hai hang động giống nhau. Mộthang không thật sự kín đáo, nên không được chọn làm nơi giấu của, về sau bị Tần Hoài và Quảng Diệc Tuệ tìm ravà biến nó thành thiên đường của hai người. Hang kia khó tìm hơn, thì được chọnlàm nơi giấu của. Người giấu của đã dựtính sau này sẽ tìm lại, bèn chế ra hai tấm bản đồ da dê, chỉ khi khớp cả hailại thì mới có được chỉ dẫn để đi tìm hang giấu của.
Phượng Trung Long ngày xưa và Tần Hoài ngày nay đi tìmđều thất bại, vì họ chỉ nắm được một trong hai tấm bản đồ.
Na Lan cảm thấy dòng suy nghĩ của mình dần bay xa,hình như mình đang mơ. Nếu lúc này đúng là đang “mộng du” thật thì chắc chắn sẽgiống như các cơn “mộng du” trong truyền thuyết, nếu bị cắt ngang một cách thôbạo tức là mối nguy hiểm tột độ sẽ đến.
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên khi thoáng thấy một bóngđen lướt tới.
Vì đang đeo mặt nạ nên góc nhìn xung quanh bị hạn chế,nhưng may mà cô đã cảnh giác phát hiện ra vị khách không mời mà đến này. Tuymọi cảm giác đang bị xáo trộn, cô đang mải mê khó tin với “vận may” đột ngộtvừa nãy, nhưng cô vẫn không quên kế hoạch hôm nay. Túy ông đâu có say, nhóm“thả con săn sắt” vẫn không mù quáng vì báu vật. Trong khi từ từ nổi lên, côvẫn ngó nhìn khắp bốn bề và cũng luôn nhắc các bạn phải cảnh giác.
Nhưng cô vẫn hơi bất ngờ khi bị kẻ địch tập kích vỗmặt. Hai tên trực diện tấn công cô! Cô cũng nhìn thấy nhiều bóng đen khác đangbao vây ba người bạn.
Mong sao họ đã sẵn sàng vũ khí trong tay!
Còn Na Lan, cô rút con dao găm dài sắc nhọn mà GiảiQuýnh chọn cho cô. Ở dưới nước dùng vũ khí dù nhẹ hay nặng, đều rất khó điềukhiển linh hoạt, cho nên việc chớp đúng thời cơ là hết sức quan trọng.
Cô càm dao lia ngang một đường cung lớn, để kẻ địchkhông thể tiếp cận. Cô lại thấy một trong hai tên lặn nhào xuống, với ý đồ cảhai tên sẽ đánh kẹp lại.
Trong lúc nguy cấp, ta