Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Tuyệt Mệnh

Hồ Tuyệt Mệnh

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1342192

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2192 lượt.

Tần Hoài đã lăm lăm condao găm, tay kia đưa ra tóm chặt cổ tay hắn đang cầm dao, rồi anh dí vào yếthầu hắn.

Hắn hiểu tình thế, nên không động đậy. Thực ra nếu hắnchống cự thì cũng chẳng ăn nhằm gì vì Na Lan đã vặn chéo cánh tay còn lại củahắn rồi.

Trong túi áo lặn của Tần Hoài có dây thừng ni long tobằng ngón tay. Ở dưới nước, nếu ai đó bị trói chân tay thì sẽ chẳng khác gì mộtcái xác chết cứng đơ.

Hai người không bận tâm đến tên truy binh thứ hai đangbị cỏ nước quấn chân, vì biết rằng hắn sẽ có đủ thời gian tự gỡ chân nhái vàmột phần áo lặn ra, rồi hắn sẽ giãy ra thoát được. Họ kéo tên “tù binh”, từ từnổi lên theo đúng kỹ thuật giảm áp suất. Khi đã nổi lên mặt nước, Na Lan thấyquanh đó rất yên tĩnh. Họ đã bơi sang một mé khác của đảo, cách “chiến trường”rất xa.

Sau khi lôi tên kia lên bờ, Tần Hoài tháo mặt nạ lặn,không thèm rườm rà quan tâm đến hắn cho mệt, anh hỏi thẳng Na Lan: “Cô có muốnbiết kẻ tấn công cô là ai không?”

Na Lan nhìn Tần Hoài cô bỗng giật mình. Mây đen đã chekhuất mặt trăng, trời mưa lâm thâm, nhưng vẫn thấy rõ ánh mắt Tần Hoài khôngchút hiền hòa đầm ấm, trái lại có nét hung tợn của dã thú đứng trước con mồivừa vồ được.

“Có lẽ hắn chỉ là một tên thuộc hạ tầm thường, chẳngthể biết nhiều sự thật.

Tần Hoài cười chua chát, nói: “Tôi đã không nhìn nhầm,cô quả là thông minh”

“Cám ơn thám tử đã quá khen. Tôi tin rằng anh biết rấtnhiều thứ, chẳng qua xưa nay anh không thích chia sẻ với ai” Giọng Na Lan manmác, sóng sánh như nước hồ thu.

Giọng Tần Hoài vẫn lạnh lùng thản nhiên: “Đúng thế,tôi không muốn chia sẻ với ai, nhất là người mà tôi rất quan tâm, những nỗiđau, mối nguy hiểm, thậm chí chết chóc”

Na Lan chỉ muốn trốn ngay xuống nước.

Tần Hoài bỗng đưa tay giật mạnh cái mặt nạ của tên tùbinh.

“Tần Hoài, mày định làm gì hả?” Hắn sợ hãi kêu lên.

Na Lan cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Bế Tiểu Châu gắng sức bơi về phía trước, và tin chắcmình sẽ cắt được “cái đuôi” đang bám phía sau. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt cóthêm tên nữa đang bơi lại thì anh thầm thở than nguyền rủa.

Con bé Na Lan tinh quái đã đưa mấy anh em ta dính vàocái chuyện quái gì thế này? Nhưng cũng tại mấy anh em mình, có lẽ bơi lặn nhiềuquá nên đầu óc mụ đi, sao lại hấp tấp xung phong làm “nghĩa dũng quân”? Nhưngthực ra nó cũng không lừa ai, rõ ràng là bọn mình đã tìm thấy kho báu Bá Nhan.

Nhưng chưa kịp sờ vào châu báu thì đã phải chạy trốnkẻo sẽ mất mạng!

Tiểu Châu bỗng nhớ đến lời dặn của Na Lan  “nếu bị tấn công thì ta lập tức vức túi đi”.Anh ta không thể không khâm phục tư duy hơn người của cô.

Thực ra trong túi chỉ là ít hòn đá, chắc chắn kẻ truykích cho rằng trong đó là vàng bạc châu ngọc.

Tiểu Châu buông tay, cái túi đen nhanh chóng rơi xuốngkhông hề ngoái lại.

Quả nhiên tên truy binh ấy lập tức lặn xuống để vớtcái túi báu vật, còn Tiểu Châu thì ung dung bơi thoát, nhẹ cả mình!

Anh an toàn nổi lên mặt nước, bọn truy binh vẫn đangnỗ lực nhưng chẳng thể uy hiếp nổi anh nữa. Nhưng vừa thò đầu lên ngó nhìn thì…khổ quá!

Phía không xa, có chiếc ca nô đang đậu, đèn pha quétsáng mặt hồ. Nếu kẻ địch phóng đến truy kích thì mình thua là cái chắc, ta đànhlặn lại xuống vậy, nhưng sẽ trụ được bao lâu?

Đang lưỡng lự thì đèn pha đã quét đến, tiểu Châu chuẩnbị lặn xuống thì bỗng nhìn thấy trên ca nô in chữ “công an”. Ngay lúc đó cótiếng gọi rất quen: “Tiểu Châu bơi lại đây”

Giải Quýnh gọi.

Tiểu Châu biết mình đã được cứu.

Lúc này đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: dù Na Lancó phải một cô sinh viên nghèo hay không, tối nay sau khi chuyện đã êm, nhấtđịnh phải bắt cô ta chiêu đãi một chầu rượu thật nghiêm chỉnh.

Nhưng anh không ngờ, chờ đến sáng hôm sau vẫn khôngthấy bóng Na Lan đâu.




Dưới cái mặt nạ là khuôn mặt dài dài cong cong như lưỡi mác,Na Lan chưa từng trông thấy nhưng giọng của hắn thì cô đã từng nghe.

Giọng của kẻ trong băng ghi âm của Phùng Triết. Chính hắn đãtìm Phùng Triết, bảo anh ta đi chiêu mộ mấy cao thủ lặn để cùng xuống hồ ChiêuDương tìm kho báu. Sau đó xảy ra vụ án năm xác chết.

Na Lan không hỏi tên hắn, vì điều này không quan trọng nữa.Cô hỏi Tần Hoài: “Anh biết hắn à?”.

Tần Hoài nói: “Chuyện dài lắm… Đầu tiên tôi nhận ra chiếc áolặn của hắn. Trong số những kẻ tấn công cô hôm nay, bộ áo lặn của hắn là hàngcó thương hiệu, chất liệu tốt nhất. Cho nên tôi đoán hắn là tên cầm đầu.” Anhchỉ vào nhãn mác Pinnacle gắn trên ngực áo hắn.

Nhưng tại sao hắn mở miệng gọi luôn tên Tần Hoài? Na Lan vẫnnghi hoặc. “Hắn là ai?”.

“Đại danh là Nghiêm Đào.” Tần Hoài thấy Na Lan lần tìm cáigì đó trong túi đeo hông, anh hỏi: “Trước khi xuống nước, tôi thấy chiếc thuyềncủa công an, là cô bố trí phải không?”.

Na Lan gật đầu: “Chắc thuyền của họ đang ở cách đây khôngxa.” Cô lần túi tìm máy di động. “Bây giờ tôi báo để anh Ba Du Sinh biết vị trícủa chúng ta, họ sẽ đến giải tên khốn này đi.”

Tần Hoài ngăn lại: “Tạm dừng gọi… tôi xin