Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lời Nguyền

Lời Nguyền

Tác giả: eviluriko

Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015

Lượt xem: 1341165

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1165 lượt.

i mắt ông rất nhanh. Ông khẽ gật đầu, nói tiếp
-Nếu một ngày nào đó Tử Dương hối hận về quyết định của mình cô sẽ rất khốn khổ. Cuộc sống của hai người sẽ rất khốn khổ… Cô hãy suy nghĩ lại đi.
-Con tin mình không cần phải suy nghĩ lại bởi vì ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Cô mỉm cười. Nụ cười thanh thản và bình yên. Không ai nói thêm điều gì. Buổi gặp mặt kết thúc. Hắn nắm bàn tay cô cùng bước ra xe. Không ai tiễn đưa, không ai chúc phúc. Cô dựa và người hắn nhìn ngôi biệt thự lần cuối.
-Anh sẽ không hối hận chứ?
-Em đã trả lời rồi.
end chap 7

Chiếc ôtô dừng trước ngôi nhà sàn bằng gỗ lợp ngói đã phủ rêu khuất sau những hàng cây. Hắn mở cổng cùng cô băng qua khu vườn theo con đường lát đá lún phún cỏ mọc ven. Hết khoảng cây cao che trên đầu là sân rộng trồng đầy hoa. Thảm cỏ xanh mướt, đầy sức sống. Những khóm hoa chập chờn bướm lượn. Tất cả đều lộng lẫy dưới màu nắng vàng mật ong rực rỡ nhưng không gay gắt. Hắn mỉm cười dẫn cô lên cầu thang gỗ. Sàn nhà cao nhưng mái hơi thấp nên hiên nhà tối và mát lạnh, phảng phất hương thơm của nhan trầm. Trong nhà, tất cả đồ dùng đều lên màu xưa cũ nhưng vẫn sang trọng. Nội thất đơn giản mà hài hòa từ màu sắc đến bố cục. Hắn cùng cô đến trước bàn thờ đặt giữa nhà. Hắn nói vẻ xúc động.
-Đây là bàn thờ của mẹ anh.
Cô nhìn tấm ảnh, cảm giác thân thương tràn ngập trong người. Cô thì thầm thật khẽ
-Mẹ đẹp quá.
Hắn mỉm cười, đưa cho cô một nén nhan đã được thắp. Hắn bắt đầu kể chuyện gia đình khi hai người ngồi trên bộ ghế gỗ ngoài hiên. Những bí mật bị cấm kỵ được lật mở.
“Mẹ hắn là con gái duy nhất của ông ngoại. Vì không có con nối dõi, ngoại đã nhận một người con trai làm con nuôi, cũng là con rễ. Đó là ba hắn bây giờ. Mẹ không yêu ba, chưa bao giờ yêu. Hôn nhân của hai người là sự gượng ép vì ơn nghĩa, vì trách nhiệm, vì hiếu thảo... Mẹ yêu một người khác. Sau khi mẹ kết hôn người đó cũng đau buồn mà lập gia đình. Nhưng một năm sau hai người gặp lại trong dịp tình cờ và hắn là kết quả của lần gặp đó. Lúc hắn mới sinh chẳng ai biết việc này ngoài mẹ nhưng sau lần hắn bị bệnh cần truyền máu năm hai tuổi thì tất cả đều vỡ lở. Người ba danh nghĩa không bao giờ quan tâm đến hắn. Ông ngoại thấy nhục nhã vì đứa con gái hư hỏng càng ghét bỏ hắn. Mẹ và hắn bị ngoại giam lỏng ở ngôi nhà này. Đến năm hắn sáu tuổi, ngoại không muốn cháu mình cũng hư hỏng như con gái nên đã bắt hắn sống và học tập ở thành phố. Mỗi năm hắn chỉ được gặp mẹ hai lần. Mỗi lần cũng chỉ vài ngày. Mọi chuyện kéo dài cho đến năm hắn mười ba tuổi. Trong suốt thời gian đó, mẹ hắn vì quá đau khổ do lìa xa con, do sống cô độc đã mắc bệnh rối loạn tinh thần. Bệnh của bà ngày càng nặng và đã qua đời trong một đêm mưa. Không có hắn bên cạnh. Đám tang mẹ diễn ra âm thầm vì trong mắt mọi người bà đã chết từ rất lâu. Trước đó hai năm, ba hắn đã rước mẹ kế và Huyền Sa về”
Hắn kể xong, ánh mắt xa xăm nhìn khoảng không bên ngoài ngôi nhà. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt hắn, để hắn tựa đầu vào lòng mình. Những ngón tay cô vô thức luồn vào mái tóc nâu mềm, vuốt nhẹ từng sợi mảnh mai. Cô đã từng sợ hãi và căm ghét hắn. Đó chính là nỗi sợ hãi và căm ghét bản thân. Cô sợ phải nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc trầm uất, cô độc và bi ai như mình. Đối mặt với bản thân không dễ dàng, vượt qua chính mình lại càng khó khăn. Hắn đã sống như thế bao nhiêu năm. Sự chịu đựng quả không đơn giản. Cô còn có ba, có nội, có gã, có mẹ… dù đã từng xảy ra những việc đau thương, nhưng người thân luôn qua tâm, chăm sóc cô. Dù có bị cả thế giới xa lánh, cô vẫn được họ thấu hiểu. Cô hạnh phúc hơn hắn rất nhiều. Cô ước gì vòng tay mình có thể xóa đi những vết sẹo đã khắc sâu trong tâm hồn hắn, xóa đi những nỗi đau mà hắn đã chịu.
Hai người ngồi như thế rất lâu, không một tiếng nói nào cất lên như sợ phá hỏng sự bình yên, trầm mặc của không gian. Tâm hồn hắn tĩnh lặng tuyệt đối khi có cô bên cạnh. Hắn muốn nằm trong vòng tay cô, trong hơi ấm của cô, muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Nhờ cô, hắn đã biết thế nào là yêu và được yêu sau bao nhiêu năm đắm mình trong những tình cảm tiêu cực của tâm trí, sự xốc nổi của hành động. Hắn đã từng trãi qua cảm giác mất đi người duy nhất yêu thương mình và người mình yêu thương nhất. Hắn không muốn phải trãi qua lần nữa. Hắn không muốn vụt mất cô như đã vụt mất mẹ. Hắn đã không đủ khả năng để bảo vệ mẹ. Hắn đã bất lực nhìn mẹ bị người khác hành hạ đến chết. Và giờ đây, hắn không muốn điều đó lập lại với cô. Hai người phụ nữ trong cuộc đời hắn. Hai người phụ nữ mà hắn yêu thương bằng cả trái tim, cả mạng sống. Hắn sẽ không để quá khứ lặp lại. Bất cứ giá nào. Hắn bất ngờ kéo cô đứng dậy. Hai người đặt chân vào căn phòng rộng nhất. Hắn mở tủ lấy bộ quần áo màu tím đưa cho cô. Hắn mỉm cười.
-Em mặc thử xem. Đây là áo cưới theo truyền thống Khmer mà mẹ tự may nhưng mẹ chưa mặc lần nào vì mẹ chỉ muốn mặc khi ở cạnh người mình yêu. Bà cố của anh đã dạy cho mẹ. Bà cố là người Khmer.
-Em phải mặc như thế nào?
-Anh cũng không biết.


XtGem Forum catalog