
Tác giả: Hồng Nương Tử
Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015
Lượt xem: 1341637
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1637 lượt.
gần như không phân biệt được phương hướng.Ánh mặt trời chói lóa, Thiệu Đông Tử giơ cao ba lô lên che nắng rồi hỏi Tạ Nam đi đâu trước.“Cậu không đói sao? Đi ăn cơm trước đã!”Thiệu Đông Tử một lòng nhiệt tình nhưng không ngờ kết quả lại là bị kích động đến mức chỉ biết nhe răng nhếch mép mà cười khổ sở. Bây giờ mà Tạ Nam nói thêm một câu nữa có lẽ đến tuyến thượng thận cũng không chống chọi được nữa là.Thấy Thiệu Đông Tử chợt sững người, Tạ Nam bước đến nhắc nhở: “Không ăn cơm thì làm sao hỏi được ông chủ, không hỏi ông chủ thì sao biết nguồn gốc của tòa nhà này?”“À?” Thiệu Đông Tử còn chưa định thần, Giáo sư Khương ghé lại, bình thản nói một câu: “Chàng trai này, chỉ có lòng nhiệt tình cách mạng thôi thì chưa đủ”.Thiệu Đông Tử như sắp nổi đóa lên, thế này là thế nào?Tuy nghĩ như thế, nhưng ăn một bữa cơm vẫn là một chủ ý không tồi, Thiệu Đông Tử nghĩ đến cái bụng đói meo của mình rồi vội đuổi theo hai người.Ở thị trấn Phổ có rất nhiều quán ăn nhỏ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa, không có thực đơn cũng không có tên món ăn cụ thể. Ngoài hai món có tên ra, còn lại đều gọi theo ý của khách hàng.Dù gọi món bí ngô xào dăm bông thì chủ cửa hàng cũng sẽ làm theo cách của người Tương Tây mà khiến khách hàng hài lòng.Có điều Tạ Nam và Giáo sư Khương đã tìm mấy quán nhưng đều không vào ăn, mà chỉ đến để hỏi món.Thiệu Đông Tử không chịu được nữa, liền chất vấn Tạ Nam muốn đi thám thính tòa nhà mà lại rề rà không ăn cơm là thế nào.“Cậu thì biết cái cóc khô gì, tớ muốn tìm quán ăn của một người dân gốc của thị trấn Phổ, không nghe khẩu âm thì làm sao mà biết được?” Tạ Nam vẫn dựa vào ký ức của mình để nhận biết khẩu âm. Bố cậu vốn là người ở đây nên về mặt khẩu âm đương nhiên không có vấn đề gì.Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Nam cơ hồ lại nảy ra được một chút hình ảnh gì đó, có vẻ Tạ Mạc Văn đang ngày càng tới gần rồi.Tìm một quán ăn, Tạ Nam ra hiệu bằng ánh mắt, bảo hai người kia đừng nói gì, chỉ có Tạ Nam đi gọi món, dù sao thì vào lúc này, người nơi khác đến luôn bị cảnh giác.“Ông chủ, cho mấy món chính của nhà hàng, ngoài ra thêm mấy món phụ, ông xem rồi cho loại rượu ngon nhé!”Chỉ có mấy món chính mà ba người cũng không thể ăn hết.Ông chủ hiếm khi gặp người nào hào phóng như vậy, vội vàng chuẩn bị các món ăn rất chu đáo, từng món từng món được đưa đến.Tạ Nam rớt rượu ra một chiếc cốc, rồi mời ông chủ một ly sau đó hỏi thẳng chuyện tòa nhà cao tầng kia.Mặt ông chủ lập tức biến sắc, lại quay mắt nhìn đại khách quáy gọi một bàn đầy đồ ăn, đành cạn ly rượu mời, bắt đầu nói:“Lão đệ nhìn cậu cũng thấy là người ở đây, đoán là vừa trở về, không biết chuyện đang xảy ra, thực ra là…”Thấy ông chủ quán ăn có vẻ khó nói, Giáo sư Khương càng làm ra vẻ hiền tử, Thiệu Đông Tử cũng ngậm miệng, đợi ông chủ cửa hàng mở lời.Ông chủ đưa mắt nhìn xung quanh không có người, vội đóng cửa phòng lại, ra vẻ thần bí bắt đầu nói với ba người.Tòa nhà cao tầng này vốn là từ đường của nhà họ Trương, qua nhiều năm không tu sửa đã mất hết hình dáng ban đầu. Vậy mà chẳng hiểu từ đâu ra, gần đây lại xuất hiện hậu duệ đã đi xa nhiều năm của gia tộc Trương, hình như có rất nhiều tiền, còn trở về từ Nhật Bản nữa, nên mới lấy lại mảnh đất này từ tay nhà nước, xây dựng tòa nhà kia.Nghe nói các con thuyền đào vàng trên sông Nguyên đều là của người này. Đúng là người biết nhìn xa trông rộng, biết theo đuổi con đường đào vàng, thế nào cũng đào ra đồ tốt, còn có cả kim cương nữa.Đang lúc nổi hứng, ông chủ lại tự rót cho mình một cốc rượu, uống một hơi nói: “Mọi người hỏi cái này à, thì tốt nhất là đừng nên hỏi, bởi sau khi tòa nhà kia mọc lên thì cuộc sống ở đây không còn yên bình nữa, rất nhiều người không dám đến gần đâu!”“Vì sao không dám đến gần ạ?” Ba người cùng bê cốc rượu lên. Ông chủ thấy thế cùng ngồi xuống, sảng khoái nâng cốc, uống hai ba cốc liền rồi lại nói.Chỉ là ông nhà kia biết một vài tin đồn, có điều theo ông ta nói nỗi lo sợ là do mấy ngày trước có một thiếu niên mang theo tà vật đến đây, trong thị trấn không biết vì sao chết liền mấy người, việc tang ma đều làm qua quýt cho xong.Biết là nói mình, Tạ Nam đưa tay sờ sờ khuôn mặt đầy râu, biết rõ chuyện là không may xảy ra.Ông chủ giống như bị kìm nén quá lâu, ôm bình rượu trên bàn vào tay, uống hết cốc này đến cốc khác, thêm muối thêm mắm kể lại câu chuyện Tạ Nam đến thị trấn Phổ mấy ngày trước.Thiệu Đông Tử cắn tăm ngồi nghe, thật không ngờ một mình Tạ Nam lại gây ra sóng to gió lớn đến vậy, sự việc chấn động như thế mà lại không có mình, thật là đáng tiếc.Lúc nói đến Đường Sinh Bình, ông chủ cửa hàng cũng đã uống khá nhiều rồi, mặt đỏ như Quan Công, bám vào vai Tạ Nam, đem chuyện về thi thể ly kỳ, thi thể của Đường Sinh Bình và vợ ông ta, kể lại.Tạ Nam nghe xong mới biết thì ra bà Đường kia là vợ Đường Sinh Bình, nhưng bây giờ bà ấy đã chết rồi, còn có thể tìm ai để hỏi đây?Một bàn đầy thức ăn nhưng không ai động đến mấy. Đúng lúc trời đã tối ba người bước ra khỏi quán ăn, ông chủ khi ấy cũng đã say rượu, gọi to tạm biệt Tạ huynh đệ, nhưng ông ta đâu biết rằng Tạ huynh đệ đang đi