Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1342728

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2728 lượt.

hàng cẩn thận từng li từng tí khâu vết thương của nàng, bôi Kim san dược, lấy một đoạn lụa mềm dài ba thước quấn lại.
Lúc kim khâu vào vết thương, ngón tay nàng run bắn lên, lòng chàng cũng theo đó mà quặn đau, tựa như cũng bị mũi kim đó đâm vào.
Lẽ nào… lẽ nào bọn họ thật sự chỉ có một linh hồn?
Chàng không nhịn được ngắm thật kỹ cánh tay mềm mại bị thương của nàng. Tay của nàng nhỏ mà tinh tế, mềm như không xương nhưng cực kỳ trắng.
Bây giờ, đầu ngón tay đã bị cắt mất một đoạn, cuốn trong một lớp lụa trắng, một điểm đỏ mờ mờ ngấm ra.
Bất kể y thuật của chàng có cao minh thế nào, đây đã không còn là một bàn tay hoàn mỹ nữa.
Chàng nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy cắn rứt, không dám nhìn lại vết thương của nàng nữa.
“Lần sau không được như thế này nữa, Hà Y”, chàng than thở, “Chúng ta có thể cãi nhau nhưng nàng tuyệt đối không được tự làm mình bị thương… biết chưa?”
Nàng ngoan ngoãn chui vào trong chăn, nói: “Thiếp mệt rồi…”, được một lúc, vụt nhớ ra một chuyện, lại kêu: “A! Hỏng rồi!”
Rồi đột ngột nhảy khỏi giường, nói: “Thiếp phải đi đón Ngô đại phu! Trận quyết đấu trong Phi Diên cốc hẳn đã kết thúc rồi!”
Mộ Dung Vô Phong sững người, hỏi: “Ngô đại phu ở Phi Diên cốc sao?”
Chàng còn muốn hỏi thêm một câu, bóng Hà Y loáng cái đã xông ra ngoài.
Mộ Dung Vô Phong vội nói với ra cửa: “Hà Y quay lại đây.”
“Có chuyện gì?”, bóng hình kia chớp cái lại quay về.
“Gọi Tạ Đình Vân đi đón đi, nàng vừa bị thương.”
“Cứ để thiếp đi, Tạ Đình Vân không tiện”, bóng người kia chớp cái lại không thấy đâu nữa.
Bảo một nam nhân ôm Ngô đại phu yêu kiều thướt tha vượt qua đầm lầy, Hà Y cảm thấy cực kỳ không ổn.
***
Ánh trăng tĩnh lặng trải khắp khoảng đất trống giữa đầm lầy.
Từ xa trông lại, khoảng đất ấy tựa như một võ đài màu trắng.
Ngô Du cuộn mình thật chặt trong chiếc áo choàng tuyền một màu đen. Mũ trùm của chiếc áo rủ xuống, che đi hơn nửa khuôn mặt nàng.
Nàng đứng bên một cái cây lớn cách trung tâm khoảng đất trống khá xa, xung quanh có mấy người hoàn toàn lạ mặt đứng tản mát.
Sau đó nàng phát hiện thật ra không cần phải lo lắng đến vậy, những người quan chiến ở khoảng đất trống này, đây đó tựa hồ đều không quen nhau.
Không ai nói chuyện. Mọi người đều nắm chặt hai tay, mím môi, thần thái nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trung tâm khu đất, đợi cuộc quyết đấu bắt đầu.
Giờ Tý đã qua, tất cả người làm chứng và khách khứa đều đến cả, Đường Tiềm vẫn chưa thấy lộ diện.
Long Chú đột nhiên lớn giọng hỏi: “Giờ Tý đã qua, Phó công tử đã đợi ở đây từ sớm. Vì sao Đường Tiềm còn chưa tới? Hay là nhát gan không dám tới nữa?”
Hai đứa con của lão buổi trưa trúng phải độc sa của Đường môn, lúc đưa tới Vân Mộng cốc, một cánh tay của lão nhị Long Bổ Chi đã thối chỉ còn trơ lại xương trắng, tuy các đại phu đã toàn lực cứu chữa, tính mạng không còn đáng lo nhưng cánh tay đó khẳng định là phế rồi.
Long Chú cứ nghĩ tới chuyện này là nổi trận lôi đình, ám khí của Long gia trên giang hồ cũng xem như đại danh đỉnh đỉnh, lần này nếu không phải là trong cơn say sưa túy lúy mất đi cảnh giác, há lại dễ dàng bị Đường môn ám toán?
Đường Hoài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Chú, trầm giọng nói: “Từ trước tới giờ Đường môn không có hạng lâm trận bỏ trốn!”
Long Diễn Chi nói: “Người Đường môn việc hạ lưu nào cũng làm ra được, lâm trận bỏ trốn có tính là gì?”
Đường Hoài vừa định mở miệng phản kích, chợt nghe thấy có tiếng người lãnh đạm nói: “Người các vị đang nói đến là ta sao?”
Ánh mắt của mọi người nhất tề dán chặt vào người đang thong thả từ phía sau đám huynh đệ Đường môn bước ra.
Đường Tiềm.
Hắn mặc một chiếc áo bào lụa tuyền một màu đen, nhưng lại thắt một chiếc đai lưng màu đỏ. Trên tay cầm một thanh đao vỏ bằng da cá sấu.
Ánh trăng chiếu rọi trên đỉnh đầu, thần thái hắn trông rất ôn hòa, khuôn mặt còn mang nét cười. Đôi mắt lại mang một vẻ trống rỗng tịch mịch khó tả.
Cho dù hắn cố sức che giấu, mọi người đều chú ý thấy, lúc hắn bước đi chân phải có chút khập khiễng.
Một chút, chỉ là chút xíu thôi.
Nhưng hắn làm thế nào mà lặng lẽ vượt qua đầm lầy vào tới đây thì không ai biết.
Những người đứng đây toàn là các cao thủ kinh công hàng đầu trong thiên hạ, vậy mà không ai biết hắn tới như thế nào.
Còn hắn thì đã tới rồi.
“Thằng mù đó cuối cùng tới rồi”, Long Diễn Chi quay đầu lớn tiếng nói với Long Chú.
Thật ra mọi người ở đây đều biết Đường tiềm là người mù, Long Diễn Chi lại cố ý nói thật lớn hai chữ ấy.
Đường Tiềm cười, không thèm để tâm, bước tới trước mặt Tiểu Phó nói: “Ta tới rồi.”
Tiểu Phó nhìn hắn, nói: “Rất tốt.”
Ngừng một chút lại hỏi: “Ngươi là truyền nhân của Đường thị song đao?”
“Đúng.”
“Nghe nói Phó công tử cũng có quan hệ với thiên hạ đệ nhất đao Phó Hồng Tuyết năm xưa?”
Tiểu Phó đáp: “Hận không thể học được một, hai phần.”
Đường Tiềm bật cười: “Không cần quá khiêm nhường.”
Tiểu Phó đánh giá hắn một lượt rồi hỏi: “Ngươi là người mù?”
“Từ nhỏ đã


XtGem Forum catalog