Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1342641

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2641 lượt.

ng rơi nước mắt nói, “Thiếp hoàn toàn có thể chăm sóc chàng, chàng sẽ khỏe lên thôi.”
“Hà Y, ta không muốn nàng như thế… như thế chăm sóc ta. Trời sinh ta đã là một kẻ không tự do, một kẻ không tự do là đủ rồi. Không cần thiết phải kéo thêm nàng”, trong mắt chàng tràn ngập day dứt, “Lẽ nào ta chẳng thể cho nàng chút hạnh phúc nào sao?”
“Thiếp rất hạnh phúc! Vô Phong, sao chàng lại cho rằng thiếp không hạnh phúc?”
“Nàng không tự do… Cả một mùa đông nàng sợ hãi tới mức đến một bước cũng không dám rời ta, nàng cũng sắp biến thành cương thi rồi”, giọng của chàng có chút nghẹn ngào, “Ta đã uống thuốc rồi, mùa đông này chúng ta không cần giống lúc trước. Sẽ tốt hơn nhiều!”
“Thiếp rất tự do!”, Hà Y nắm lấy tay chàng, mềm giọng nói: “Chẳng qua là đã tự do lựa chọn không tự do mà thôi! Thiếp cam tâm tình nguyện không tự do! Cho dù chàng… cho dù chàng không có bệnh gì, thiếp cũng sẽ cả ngày bầu bạn với chàng.”
Mộ Dung Vô Phong lắc đầu.
“Vô Phong, thiếp xin chàng, xin chàng đưa thuốc cho thiếp. Không cần uống nữa, nhận lời thiếp đi!”
“Không”, chàng kiên quyết nói.
“Đưa thiếp!”, nàng cuống cả lên, nắm lấy tay chàng, muốn đoạt lấy lọ thuốc. Mộ Dung Vô Phong không biết lấy đâu ra sức lực, vừa véo vừa đẩy tay nàng nói: “Nàng chớ có cướp! Thuốc này phối chế không dễ.”
Hà Y giận tới mặt mày trắng bệch, sắc giọng nói: “Chàng đưa cho thiếp!”
Mộ Dung Vô Phong giấu lọ thuốc ra sau lưng nói: “Nàng chớ có qua đây.”
Hà Y đứng trước mặt chàng, tức giận đến mức toàn thân run lên bần bật, cao giọng nói: “Được! Mộ Dung Vô Phong, chàng được lắm… Thiếp không tin thiếp không có cách trị chàng!”
Nàng đột nhiên rút kiếm khua tới tay trái của mình.
Một đoạn ngón tay bay tung lên cao mang theo vệt máu, vừa vặn rơi xuống trước mặt Mộ Dung Vô Phong.
Đó là một đốt ngón tay của nàng.
Máu lập tức lênh láng.
“Chàng uống đi! Uống một viên thiếp liền chặt một đốt, chàng cứ việc uống. Xem xem thuốc của chàng nhiều hay là ngón tay của thiếp nhiều!”, Hà Y gào lên với chàng tựa như phát điên.
Một Dung Vô Phong nhào tới, giữ chặt lấy tay của nàng, máu đã nhỏ lên người chàng.
Ngón tay út của nàng vốn có ba đốt, bây giờ chỉ còn lại hai.
“Hà Y! Nàng… nàng điên rồi!”, chàng đau lòng tới mức bệnh tim gần như tái phát: “Thuốc nàng cứ đem đi là được. Cương thi thì cương thi! Nàng chớ có… chớ có… chặt tay mình nữa!”
Mộ Dung Vô Phong luống cuống chân tay tìm một chiếc khăn tay buộc chặt lấy vết thương của nàng.
“Chàng thề đi! Chàng thề không được hành hạ bản thân nữa!”, nàng hung dữ nhìn chàng chằm chằm, lớn giọng nói.
“Ta… ta thề”, chàng nắm chặt lấy tay Hà Y, nhìn nàng đau lòng muốn chết.
Máu đã thấm ướt chiếc khăn tay… trước mắt chàng là một màu đỏ loang loáng.
Thần trí của chàng bắt đầu mê muội, trong đầu choáng váng từng đợt, thân thể bắt đầu nghiêng ngả.
“Không sao, không sao. Thiếp hù dọa chàng thôi! Một chút thương tích này không cần lo!”, thấy sắc mặt chàng tím tái, nàng sợ hãi vội vàng giữ lấy chàng, an ủi tới lui.
“Lần sau nàng tức giận, không được tùy tiện động đao kiếm, được không?”, chàng thở hổn hển nhìn nàng, miễn cưỡng trấn định lại.
“Ai bảo chàng cứng đầu? Lần nào người ta cũng phải đổ máu chàng mới chịu đổi ý…”, nàng vùi đầu vào lòng chàng thủ thỉ nói.
Chàng đổ hết thuốc vào ống nhổ, thở dài một tiếng, điểm vào huyệt cầm máu của Hà Y rồi nói: “Theo ta về phòng, vết thương của nàng phải khâu lại.”
Thân thể nàng mềm nhũn cuộn vào lòng chàng: “Không đâu, thiếp không đi đâu cả, chỉ cần chàng ôm lấy thiếp, vĩnh viễn ôm thiếp. Vĩnh viễn… vĩnh viễn không được chết.”
Mộ Dung Vô Phong cười khổ, cúi người xuống nhặt lấy đốt tay kia, lấy khăn tay gói lại.
“Hà Y… chớ có nghĩ thế. Là người thì sớm muộn đều sẽ chết, nàng phải… phải nghĩ thoáng một chút”, chàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng khuyên.
Còn được bao nhiêu ngày nữa, đến bản thân chàng cũng không biết.
Điều duy nhất chàng biết chính là bất cứ lúc nào chàng cũng có thể chết đi.
… Chết với chàng mà nói sớm đã không còn là chuyện đáng sợ nữa.
“Thiếp mặc kệ… thiếp chính là nghĩ không thoáng. Nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp sẽ chết, ở bên kia đón chàng”, mặt nàng đẫm lệ.
“Nói bậy!”, lòng chàng đau như cắt, “Bây giờ ta sắp bị nàng nói cho tức chết rồi. Hứa với ta, nàng vĩnh viễn không được làm như thế!”
“Không hứa! Chết cũng không hứa! Chàng mà chết, thiếp sẽ ôm chàng nhảy từ đỉnh Thần Nữ xuống.”
Tim Mộ Dung Vô Phong đập loạn, chỉ cảm thấy nghẹt thở.
“Chúng ta là hai người khác nhau! Hà Y!”, chàng tuyệt vọng nói, đơn giản là không biết phải nói gì để ngăn ý nghĩ điên cuồng của nàng lại.
“Chúng ta là hai người, nhưng chỉ có một linh hồn. Không cho chàng chết! Chàng chết chính là mưu sát thiếp!”, nàng kêu lên.
“Được rồi, Hà Y!”, chàng ôm lấy nàng, đẩy xe lăn vào phòng ngủ.
“Đem ngón tay của thiếp chôn cùng với chân của chàng… hợp tán”, nàng nằm trong lòng chàng nói.
“Hà Y…”, Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng, chỉ đành thở dài.
C