
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341553
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1553 lượt.
ng gì anh ta đáng được hưởng trong số những thứ mà chúng ta cho họ. Anh ta đã quyết định quay trở lại. Anh ta sẵn sàng mang thư, đi tìm dây, tất cả những việc chúng ta muốn.
Viết một lá thư? Tại sao không nhỉ? Có lẽ anh chàng da đỏ này có thể giúp tôi. Những tin tức quý giá này của chúng tôi sẽ đến tay giới khoa học Luân Đôn và thế giới. Tôi đã viết sẵn hai lá thư và chỉ có chờ cơ hội gửi về. Thế là tôi bèn ra lệnh cho Zambo quay trở lại bờ vực vào buổi tối. Cả ngày hôm đó tôi đã dành thời gian để thuật lại câu chuyện xảy ra đêm hôm trước. Tôi cũng chuẩn bị một tờ giấy trong đó có ghi những thông tin cần thiết dự định để cho anh chàng da đỏ kia gặp bất kỳ một người da trắng nào và sẽ đưa cho họ. Rất có thể anh ta sẽ gặp một nhà buôn hoặc một thuyền trưởng nào đó. Tối hôm đó tôi ném lá thư sang cho Zambo và kèm thêm cả một chiếc ví trong đó có ba đồng vàng. Ba đồng vàng đó dành cho anh chàng da đỏ. Tôi hứa sẽ cho anh ta gấp đôi nếu anh ta mang dây quai trở lại. Buổi tối hôm nay tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngày mai tôi phải tìm ra cách để tiếp tục tìm kiếm những người bạn của mình mà không bị lạc đường như buổi sáng hôm nay.
Ông McArdle thân mến của tôi, thế là ông sẽ hiểu vì sao những tin tức này đã đến được tay ông và ông cũng sẽ biết được sự thật đã xảy ra nếu như ông không bao giờ còn nhận được tin tức từ người phóng viên xấu số của ông nữa.
Khi tôi về đến trại thì trời đã tối mịt. Trước khi về, tôi đã nhìn thấy ánh lửa đỏ của Zambo, một đóm lửa trong cái thế giới bao la bên dưới, biểu hiện cho sự có mặt trung thành của anh ta trong lúc tâm hồn tôi đang u tối. Tôi cảm thấy vui hơn rất nhiều bởi dù sao đi nữa thế giới sẽ sớm biết tin tức về chúng tôi. Ít ra thì tên tuổi của chúng tôi sẽ không bị chôn vùi cùng với thân xác tại nơi hoang vu và huyền bí này.
Thật đáng sợ khi phải ngủ một mình trong trại - sau nhiều biến cố xảy ra mấy ngày hôm nay. Đầu tôi luôn mách bảo rằng mình cần phải cảnh giác nhưng vì quá mệt mỏi tôi chỉ muốn chìm ngay vào trong giấc ngủ. Vì vậy tôi bèn leo lên một cành cây bạch quả để tìm chỗ ngủ nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng tôi không dám nằm trên đó bởi vì tôi sẽ bị ngã gãy cổ nếu ngủ sơ ý. Cuối cùng tôi quyết định đóng cửa pháo đài lại và đốt ba đống lửa theo hình tam giác. Sau khi ăn một bữa tối no nê, tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ mê mệt. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy, tôi bỗng cảm thấy có một bàn tay của ai đó đang chạm vào người mình. Tôi hoảng hốt choàng dậy và đưa tay vớ khẩu súng. Bỗng tôi kêu lên sung sướng khi thấy Huân tước Roxton đang quì bên cạnh.
Đúng là Huân tước Roxton rồi, nhưng ông không còn dáng vẻ điềm tĩnh và bề ngoài đàng hoàng như trước kia nữa. Bây giờ trông ông tái nhợt, đôi mắt dại đi, miệng ông thở hổn hển. Khuôn mặt khắc khổ của ông bị cào xước và đầy máu. Quần áo thì rách bươm, chiếc mũ quen thuộc không còn đội trên đầu nữa. Tôi nhìn ông một cách ngạc nhiên nhưng ông không cho tôi thời gian hỏi. Vừa nói ông vừa vội vã vơ hết những thứ xung quanh.
- Nhanh lên! Malone! Chúng ta không còn thời gian nữa. Hãy nhặt cả hai khẩu súng và mang thật nhiều đạn vào. Tôi cũng có hai khẩu đây. Lấy thức ăn nữa. Được rồi! Đừng nghĩ ngợi hoặc nói thêm gì nữa. Đi khỏi đây ngay nếu không chúng ta sẽ chết cả đấy.
Tôi vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nên không kịp hiểu những gì mà Huân tước nói. Tôi chỉ kịp khoác lên vai hai khẩu súng và chạy theo ông vào trong rừng. Huân tước hối hả rẽ các bụi cây mà đi. Mãi đến khi chúng tôi chạy đến một bụi cây rậm rạp. Huân tước lao cả người vào giữa bụi cây và kéo tôi vào bất kể bụi cây chằng chịt những gai.
- Thế là chúng ta an toàn rồi! Chúng sẽ tìm đến trại trước. Như thế này chúng sẽ bị đánh lừa.
- Có chuyện gì thế? - Tôi hỏi Huân tước khi đã kịp hoàn hồn - Hai vị Giáo sư đâu? Ai đuổi theo chúng ta thế?
- Bọn người vượn! Lạy Chúa tôi! Nói nhỏ thôi. Chúng có những cái tay thính và mắt chúng tinh lắm đấy! Nhưng hình như chúng không biết đánh hơi và vì thế chúng sẽ không dò được tung tích chúng ta. Cậu đã đi đâu trong đêm hôm qua thế? Cậu đã thoát chết trong gang tấc đấy!
Tôi kể lại cho Huân tước nghe vắn tắt mấy câu về cuộc hành trình của mình.
- Thật đáng sợ - Huân tước thốt lên như thế khi nghe tôi nói về những con khủng long và cái hố bẫy - Bọn thú ăn thịt người.
- Điều gì đã xảy ra thế?
- Sáng sớm hôm qua khi hai ông Giáo sư cãi nhau thì bọn người vượn từ trên cây nhảy xuống. Chúng đông như một đàn kiến cỏ. Chúng đã leo hết lên cây cho đến khi cây bạch quả không chịu được sức nặng của chúng nữa thì chúng nhảy xuống. Tôi bắn vào bụng một con thì bọn chúng đã đánh vào lưng tôi. Tôi gọi chúng là những con vượn nhưng đó là những con vượn biết sử dụng gậy gộc và đá. Chúng thậm chí còn nói chuyện với nhau. Chúng tóm được chúng tôi và trói chặt tay chúng tôi lại bằn