Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mười người da đen nhỏ

Mười người da đen nhỏ

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:51 17/12/2015

Lượt xem: 1341277

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1277 lượt.

biết cô ta không trong sạch. Điều đó khiến tôi cảm thấy như mình bị lừa vậy, tôi , mất lòng tin ở cô ta. Thế mà tôi đã rất quý cô ta, bởi cô ta khéo tay, sạch sẽ và phục vụ chu đáo. Tôi hài lòng về người hầu gái ấy. Nhưng cô ta chỉ đạo đức giả với tôi. Thực tế cô ta sống rất vô đạo đức, đồi truỵ, hư hỏng. Thật kinh tởm! Mãi sau này tôi mới phát hiển a cô ta “nguy đến nơi” rồi, như là người ta vẫn thường nói. – Bà Brent im lặng một chút, cái mũi thẳng của bà nhăn lại ra điều kinh tởm. - Chuyện bê bối của cô ta thực sự kihến tôi bị xúc động mạnh. Cha mẹ cô ta vốn là những người ngoan đạo, nghiêm túc. Họ đã nuôi dạy con gái rất nghiêm khắc. Tôi có thể vui mừng mà nói rằng: chính họ cũng không thể tha thứ được cho con gái họ.Viơra lạnh lùng nhìn bà Brent và hỏi:- Thế cô gái gặp chuyện gì cơ?- Tất nhiên tôi không thể nào chứa chấp cô ta trong nhà tôi dù chỉ là một giờ. Để không ai có thẻ nói tôi nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi vô đạo đức.Viơra hỏi nhỏ:- Chuyện gì xảy ra với cô gái ấy?- Cái cô gái bất hạnh này không hài lòng với những việc làm vụng trộm mà cô ta còn để lại hậu quả, đó là cái bầu hoang. – Như vậy tội lỗi của cô ta lại càng nặng hơn. Cô ta đã tự huỷ hoại cuộc đời mình.Viơra rùng mình thì thầm:- Cô ta tự vẫn ư?- Đúng, cô nhảy xuống sông chết.Viơra rùng mình.Cô lạnh lùng nhìn nét mặt trong nghiên hết sức bình thản của bà Brent và hỏi:- Thế bà chị cảm thấy thế nào khi mà chị biết cô gái tự tử? Chị có thương hại cô ta không? Chị có tự trách móc mình không?Bà Brent đứng thẳng dậy:- Tôi á? Tôi có gây ra chuyện gì đâu, tại sao tôi lại phải tự trách móc mình?- Nhưng bà chị… Sự nghiêm khắc của chị… đã đẩy cô ta vào chỗ chết.- Cô ta với tội lỗi của cô ta đã đẩy cô ta vào chỗ chết. Nếu như cô ta sống đứng đắn, trong sạch thì đâu có chuyện gì?Viơra nhìn thẳng vào bà Brent. Mặt bà vẫn thờ ơ, không mảy may bị dày vò. Ánh mắt nghiệt ngã và lạnh lùng. Bà Brent với cái áo giáp đức hạnh kín mít đang ngồi trên đỉnh cao nhất của đảo Người da đen.Viơra không còn thấy bà già nhỏ bé kia có cái gì nực cười nữa.Cô cảm thấy bắt đầu kinh sợ bà Brent.2Bác sĩ Emxtroong từ phòng ăn đi ra sân.Thẩm phán đã ngồi yên vị trong một chiếc ghế, ông thầm lặng ngắm biển.Lombơd và Blô đang đứng ở phía bên trái sân hút thuốc nhưng cũng không nói chuyện nữa.Bác sĩ do dự một lúc. Ông đưa mắt nhìn thẩm phán Uogrêvơ. Ông đang rất cần bàn luận với một ai đó. Ông cũng thừa biết thẩm phán là người có đầu óc sắc sảo, có suy nghĩ lôgích, nhưng ông lại chần chừ… Đúng là thẩm phán rất thông minh nhưng ông ta đã già rồi. Mà trong trường hợp này, bác sĩ cảm tháy mình đang cần một người trẻ trung, năng động. Ông quyết định gọi:- Lombơd, cậu ra đây, tôi muốn nói chuyện với cậu một lúc được không?Philip đi về phía ông.- Tất nhiên là được.Hai người rời khỏi sân, đi xuống bờ dốc gần biển. Khi họ đã ở xa tầm nghe của mọi người, bác sĩ mới nói:- Tôi muốn bàn với cậu về tình trạng…Lombơd nhướng đôi lông mày và nói:- Ông bạn thân mến ơi, tôi không phải là bác sĩ.- Không phải việc chuyên môn, mà là tình trạng chung của chúng ta.- Ô, nếu thế thì lại khác.Bác sĩ hỏi:- Cậu hãy nói thành thực xem: cậu đánh giá tình hình ra sao?Lombơd suy nghĩ một lát rồi nói:- Kỳ quặc.- Thế theo cậu nguyên nhân cái chết của bà Rôigơ là gì? Có đúng theo hướng mà Blô suy đoán không?Philip nhả khói thuốc vào không trung rồi nói:- Tôi tán thành cách suy luận ấy… Blô biết cách nhìn nhận sự việc.- Đúng thế.Giọng bác sĩ nhẹ nhõm hẳn, Lombơd đã đoán được ý ông, anh hỏi tiếp:- Vậy chúng ta chấp nhận giả thiết đúng là vợ chồng Rôgiơ đã gây ra vụ giết người nhưng họ đã không bị lột trần mặt nạ. Thế nhưng tôi vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao họ lại giết bà chủ? Họ đã giết bằng cách gì? Họ cho bà ta uống thuốc độc sao?Bác sĩ nói nhỏ:- Sự việc xảy ra đơn giản hơn nhiều. Sáng hôm nay tôi đã hỏi Rôgiơ xem bà Brâyđi bị bệnh gì? Qua trả lời của bác ta, sự việc đã rõ ràng hơn.Tôi không muốn nói cụ thể về chuyên môn y học, chỉ nói một sự thật là bà Brâyđi mắc bệnh đau tim. Mỗi lần lên cơn co thắt tim là bà ta cần có thuốc amylnitri để ngửi. Sau khi người bệnh được hít một ống thuốc rồi vẫn phải đi gọi bác sĩ đến ngay.Nếu bác sĩ đến chậm thì … số phận bà Brâyđi có thể kết thúc dễ dàng.Philip Lombơd nói vẻ suy tự”- Như vậy thì đơn giả quá. Quả là một phương sách đầy cám dỗ.Bác sĩ gật đầu:- Đúng như vậy. Nói cho rõ ra là không cần phải tìm đến thuốc độc mà cũng chẳng cần đến thuốc gì nữa… đơn giản nhất là làm sao không tìm được bác sĩ đến thôi! Đêm hộ dó Rôgiơ đã chạy vội đi tìm bác sĩ, nhưng kết cục cũng chẳng ai đến kịp…- Chính vì điều này đã chẳng thể chứng minh là họ vô tội được. Lombơd nhăn trán, k