Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mười người da đen nhỏ

Mười người da đen nhỏ

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:51 17/12/2015

Lượt xem: 1341274

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1274 lượt.

i sẽ bị chung số phận với Rôgiơ và ba người kia ư? Không đâu. Tôi biết giữ mình thận trọng, anh cứ tin như vậy đi.- Này, cậu có nghĩ rằng, tôi có cái may mắn là không đón chờ cái chết không. Nếu tôi bị chết đi, còn ai lĩnh tiền thù lao cho tôi nữa.- Này, Lombơd, anh nghĩ thế nào?Lombơd cười hàm răng trắng loá:- Tôi nghĩ là cậu cũng khó mà thoát khỏi số phận rủi ro đấy!- Anh nói cái khỉ gì vậy?- Bởi cậu rất thiếu đầu óc lãng mạn, cậu chỉ chăm chú vào mục đích của cậu. Vì thế cậu làm sao hiểu được cái trò giết người lãng mạn và độc ác này của ngài Leky. Hắn ta sẽ bắt ai đó phải chết một khi hắn ta muốn.Blô đỏ tía cả mặt hỏi giận dữ:- Thế số phận anh thì khá hơn chăng?Nét mặt Lombơd bỗng trở nên cứng rắn, nguy hiểm, anh nói:- Tôi có đầu óc lãng mạn. Tôi đã từng gặp nhiều trường hợp gay cấn mà tôi còn thoát được đấy! Tôi hy vọng… Không tôi nói chắc chắn rằng tôi hy vọng lần này tôi cũng sẽ thoát.5 Những quả trứng được đập vào chảo mỡ đang reo lách tách một cách vui vẻ. Viơra vừa nướng bánh mì vừa nghĩ ngợi.“Vì sao mình lại làm loạn trí thế? Một sai lầm đáng buồn cười. Mình phải thật bình tĩnh, cô gái nhỏ ạ!”Cô luôn luôn tự hào rằng cô có lòng tự tin và bình tĩnh:“Cô Viơra đã hành động rất đáng kinh ngạc… cô không sợ hy sinh bản thân mình… ngay lập tức cô đã bơi theo Xyril…”Vì sao mình lại nghĩ đến chuyện ấy bây giờ nhỉ? Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi… rất lâu rồi… Cậu bé Xyril đang chìm… một tảng đá nhô lên. Cô cảm thấy đã chạm vào một dòng nước ngầm và nó cuốn xô cô ra và cô đã để mặc cho dòng nước cuốn đi… cô đã lặng lẽ vật lộn, bắt đầu ngạt thở trong nước… thì chiếc thuyền đã tới kịp.Mọi người đã khen ngợi sự dũng cảm của cô…Chỉ có Huygô là không? Huygô chỉ nhìn…Lạy chúa, cô luôn cảm thấy đau lòng mỗi khi nhớ đến Huygô…Anh ấy ở đâu? Anh ấy làm gì? Anh ấy có người yêu chưa hay là đã cưới vợ?Bà Brent nói với Viơra:- Viơra, bánh cháy kìa!- Trời ơi, chị Brent ơi, em đoảng quá!Bà Brent lấy quả trứng cuối cùng ra khỏi chảo mỡ đang sôi xèo xèo.Viơra lại cho một lát bánh mì khác vào lửa để sấy, và bỗng cô bất ngờ nói:- Kể cũng đáng kinh ngạc đấy, vì sao chị lại có thể bình thản đến như vậy, chị Brent?!Bà Brent mím chặt môi, sau đó bà mới nói:- Tôi đã được nuôi dạy từ nhỏ là không bao giờ để cho mình mất bình tĩnh và không được hoảng sợ, kinh hồn dù trong bất cứ tình huống nào.“Từ nhỏ bà ta đã bị trấn áp, chèn ép nhiều. – Viơra nghĩ một cách máy móc. – Điều này cũng có thể giải thích được tất cả đấy…”Viơra hỏi to:- Chị không sợ thật ư?Cô nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:- Hay là ai chết, chị cũng chẳng cần biết đến?Chết ư?! Tiếng chết đó vang lên bên tai bà Brent làm cho bà ta có cảm giác như bị dội một gáo nước nóng. Chết! Bà không thể chết được! Có thể nhiều người phải chết… đúng vậy… nhưng bà, Emily Brent thì không! Cô gái trẻ này mới ngu làm sao chứ! Tất nhiên là bà Brent cũng không sợ - Những người mang dòng họ Brent không hề biết run sợ. Trong dòng họ bà, tất cả những người đàn ông đều là lính. Họ đối mặt với cái chết mà không hề sợ hãi. Họ sống thẳng thắn, trung thực như bà, Emily Brent cũng đã sống thẳng thắn… không bao giờ bà làm việc gì để phải xấu hổ… tất nhiên, bà sẽ không chết…“Đức chúa bảo trọng các con chiên của chúa” . “Bạn không sợ bóng tối kinh hoàng, mặt trời sẽ chiếu sáng…” và bây giờ đã là ban ngày – không có gì đáng sợ cả “Không có ai sống để rời khỏi đảo”. Ai nói câu này nhỉ? À tất nhiên, người nói là tướng Mơcathơ, người đã lấy cô cháu gái họ Elsi Mơphơsơn làm vợ. Ông ta đã không coi cái chết là gì. Thậm chí ông ta nghĩ như một người điên vậy! Cũng có những người không quan tâm gì đến cái chết, nhưng cuối cùng thì họ cũng ném cuộc sống của họ đi. Ôi Bitraixơ Tâylơ… Đêm hôm qua, bà đã nằm mơ thấy cô ta. Trong giấc mơ bà thấy cô gái đó áp khuôn mặt vào cửa kính và van xin bà hãy cho cô vào nhà. Emily Brent lúc đó đã không thể cho phép cô ta vào, bởi vì nếu bà cho cô gái vào thì chắc chắn đã xẩy ra một việc khủng khiếp lắm rồi…Bà Brent sực tỉnh. Bà ngạc nhiên nhìn Viơra và nói giọng tươi tỉnh:- Xong tất cả rồi chứ? Nào, chúng ta mang các thứ lên phòng ăn đi.6 Một bữa ăn sáng thật khác thường. Tất cả mọi người đều cư xử với nhau thật lịch sự.- Chị rót cho em một chút cà phê, chị Brent.- Cô có muốn ăn một miếng thịt ướp không?- Ông ăn thêm một lát bánh mỳ nướng nhé?Sáu con người nom vẻ ngoài vẫn bình tĩnh và bình thường.Nhưng bên trong? Họ suy nghĩ mỗi người mỗi khác, ý nghĩ của họ lung tung như con sóc bị nhốt trong lồng…“Có thể thành công được chăng? Mình rất tò mò. Nhưng cũng cần phải thử. Nếu như còn thời gian. Lạy chúa tôi, nếu còn đủ thời gian…”.“Người này là một kẻ đạo giáo điên rồ… Ô cứ nhìn người ấy khắc thấy. Nhưng mình cũng không chắc lắm vào điều đó… hay là mình nhầm…”“Điên rồ… hoàn toàn là sự điên rồ! Ta cũng là một kẻ điên. Một cuộn len biến mất… và cả tấm nylông lụa màu đỏ nữa… không thể hiểu nổi… ta


XtGem Forum catalog