Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mười tám năm sau hay Con vịt chết chìm - Full

Mười tám năm sau hay Con vịt chết chìm - Full

Tác giả: Erle Stanley Gardner

Ngày cập nhật: 22:51 17/12/2015

Lượt xem: 1341158

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.

nghiệp nên có vài việc định giao cho ông ta.- Ông ta làm nghề ngỗng gì?- Thám tử tư.- À, ra thế. Và ông ta đang có công việc tại đây?- Không, tôi không nghĩ vậy. Theo tôi, ông ta đang kiếm việc làm.- Trước kia ông ta làm cho ai?- Cho ông Allgood có một hãng trinh thám tư ở Hollywood. Anh có thể gọi điện cho ông ta để biết thêm chi tiết.Còi rú liên hồi báo hiệu xe cứu hỏa đến. Hai người trang bị mặt nạ chống hơi độc bước vào gian bếp mở hết cửa sổ thông gió rồi khiêng xác nạn nhân ra. Mười phút sau, một bác sĩ pháp y đến xác nhận nạn nhân chết vì hơi cyanhiđric.Một số cảnh sát khác xuất hiện cùng viên phụ tá quận trưởng. Họ phát hiện đằng sau lò hơi đốt có một bình nhỏ chứa lưng chừng một chất lỏng.- Đây rồi - ông bác sĩ giải thích - nếu các ông cho dung dịch axit clohyđric vào một bình chứa và bỏ vài viên cyanua vào sẽ tạo ra một loại hơi chết người bốc lên. Đó là phương pháp người ta thường dùng trong những phòng hơi ngạt ở một số nước để giết những tử tù. Hiệu quả ngay tức khắc.Haggerty nói:- Chúng ta xem có dấu tay trên cái bình đó không?Mason ngáp dài nói:- Thôi... Tôi không còn việc gì ở đây nữa...- Không - Haggerty nói - ông đã cứu tôi thoát chết. Nếu ông không mở hết cửa sổ và đưa đầu tôi ra ngoài thì tôi nguy rồi...- Thật may mắn cho tôi đã có mặt lúc đó.- Ông trọ ở khách sạn ư?- Không, tôi nghĩ ở nhà người quen... ông John Witherspoon có một trang trại ở...- Ồ! Ông ta được nhiều người biết tiếng - viên phụ tá quận trưởng lên tiếng - Ông ở đây khoảng bao lâu?- Không, có thể ngày mai tôi sẽ đi - Mason quay lại phía Haggerty nói thêm - Ông nên gọi cho Allgood. Vì Allgood điều hành một hãng trinh thám tư nên chắc chắn ông ta có số điện thoại liên lạc được vào ban đêm.- Vâng, đúng thế...Viên cảnh sát thuật lại với viên phụ tá quận trưởng mọi việc xảy ra. Sau đó ông này gọi điện.Khi cuộc điện đàm được nối thông, Mason cố tình nấn ná bên cửa sổ châm thuốc để nghe lời nói của viên phụ tá. Ông này sau khi tự giới thiệu với Allgood rồi nói:- Ông có một người tên là Milter, Leslie L. Milter, làm việc cho ông phải không?... Người ta phát hiện anh ta bị chết tại nhà, ngay ở đây... Một loại hơi… Có thể là vụ giết người... Kẻ nào có lợi ích khi khử anh ta?... Ông không thấy ai à?... Anh ta không còn làm việc cho ông sao?... Lý do?... Đơn giản vì không còn việc làm cho anh ta nữa ư?... Anh ta thuộc loại người nào?... Thế còn các phụ nữ?... Tôi sẽ xem... Được rồi?... Ông cứ gọi điện về thành phố này hỏi văn phòng ông quận trưởng hay văn phòng cảnh sát trưởng... O.K, chào ông.Ông ta cúp máy và nói:- Milter làm cho Allgood và đã thôi việc cách đây bốn hôm. Công việc không có gì nên Allgood không thể giữ anh ta lại. Allgood cho biết anh ta làm tròn phận sự và cũng không nhớ chính xác những ngày gần đây anh ta được giao công việc gì. Tuy nhiên ông ta quả quyết những việc Milter được giao đều tầm thường không có gì đặc sắc.Mason thở khoan khoái. Cái tay Allgood làm đúng lời ông dặn.- Lần này thì tôi đi thật - ông vừa nói vừa quăng mẩu thuốc qua cửa sổ - Nếu ông có cần gì ở tôi thì gọi về nhà ông Witherspoon.- Sao ông lại có mặt ở đây? - viên phụ tá quận trưởng hỏi.- Ông luật sư đến sau tôi một chút - Haggerty giải thích.Mọi người thân ái tạm biệt và luật sư đưa xe đến một gara mở cửa cả đêm. Ông chỉ cho thợ chiếc bánh xe xẹp vỏ ở lốp sau.- Làm thật nhanh, tôi sẽ quay lại ngay.Luật sư đi bộ đến ngôi nhà nhỏ cách đó chừng năm trăm mét nghe nói Marvin ở đó. Trước ngôi nhà là một mảnh vườn trồng đầy hoa chứng tỏ bà Adams đã dành nhiều công sức để quang cảnh thêm đẹp mắt. Một phòng phía trước còn đèn sáng và Mason bấm chuông.Một thanh niên trẻ tuổi có vẻ học gạo ra mở cửa:- Marvin Adams có nhà không? - Luật sư hỏi.- Không, thưa ông... Anh ta vừa đi chuyến tàu đêm tới Los Angeles.- Nhưng theo tôi biết thì lúc tối anh ta đi xe hơi mà?- Vâng.- Xe của anh?- Vâng.- Tôi có giao cho anh ta một gói nhỏ để đưa cho một người, có thể anh ta đã quên. Có lẽ gói đồ còn để trong buồng anh ta hay ngoài xe hơi gì đó. Nó được bao bằng giấy gói màu xanh có đề tên tôi.- Thưa ông... xin mời ông vào buồng anh ta trước xem sao.Đúng là một căn phòng sinh viên, để bừa bãi nào vợt, nào giày trượt, các huy hiệu đủ loại.Mason liếc nhìn qua căn buồng rồi nói:- Cái gói không ở đây. Chắc ở xe hơi. Xe đậu chỗ nào?- Ở ngoài đường.- Cửa xe có đóng không?- Ồ, thưa không. Không ai muốn ăn cắp chiếc xe đó đâu.- Được rồi, để khi về tôi sẽ ghé nhìn vào đó một chút. Tôi có đèn bấm.Sau khi cám ơn người bạn của Marvin, Mason ra xem chiếc xe tập tàng đó nhưng trên xe không có gì. Ông trầm ngâm quay lại gara. Người thợ vui vẻ báo tin:- Xong rồi.- Nhanh vậy ư?- Vâng, chiếc van bị vặn ra nên ruột xì hết hơi. Chắc là con nít phá hay có thể do đường xấu, xe bị xóc. Chuyện đó đôi khi vẫn xảy ra.


Khi Mason đứng ngoài cổng sắt bấm chuông, ông thấy Lois Witherspoon hiện ra trên lối đi, đằng sau chó sủa ầm ĩ.- Ồ! ông Mason... Tôi không cầm chìa khóa... A! May quá Pedro đây rồi.Người đầy tớ có vẻ ngái ngủ, tra chìa vào ổ khóa và nói:- Senor, xin chờ một lát để t