The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Những Đôi Mắt Lạnh

Những Đôi Mắt Lạnh

Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh

Ngày cập nhật: 22:38 17/12/2015

Lượt xem: 1341225

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1225 lượt.

dốc. “Chúng ta đi nào!”- Duy nhắc. Cậu choàng cái áo jacket lên vai Ghi. Giờ đây thì cô bạn nhỏ không phản đối nữa, những ngón tay cóng buốt khiến Ghi lóng ngóng với mấy cái khuy áo. Khi Duy giúp cô cái nút cổ trên cùng, hơi thở cô ngắt quãng phớt qua má cậu, ấm áp thân thuộc.
Mắt họ dần quen với bóng tối. Họ có thể nhìn thấy rõ hơn các hình khối cảu quang cảnh trước mặt và phân biệt được sắc độ đậm nhạt.
Con đường nằm lưng chừng 1 quả đồi. Có lẽ bình thường, nó cũng giống như hàng trăm con đường khác ở thành phố cao nguyên này. Nhưng lúc này, con đường đầy các hố rãnh đang đào bới cùng các phiến đá xanh chất rải rác. Hai người bạn đi phía bên trong. Ngay chân đồi thông, bên phải họ là thung lũng thoải dài, những đốm sáng xa tít tắp của các ngôi nhà lưới.Duy nhận ra, xuống dốc mệt hơn lên dốc nhiều.

Dù họ có gắng sức bước chậm để không vấp phải những khối đá đầy trên mặt đất hoặc thụt chân đột ngột xuống 1 khe rãnh nào đó, thì vẫn có 1 lực khiến cả hai lao thốc về phiá trước. Nỗ lực ghì bước khiến chân cả hai nhanh chóng rã rời. Mở căng mắt nhìn xa phía bên kia đường, cũng chưa thấy cánh cổng và tấm bảng báo lối vào trại hoa như ông tài xế chỉ dẫn. Có tiếng rầm rì khe khẽ len lỏi giữa những cây thông trên đồi. Gio1 như luồn ra từ các khe nứt cuả làn không khí khô khốc và nứt nẻ. Lạnh khinh khủng. Lớp niêm mạc bên trong mũi rát buốt khiến hơi thở biến thành cực hình. Duy lầm lũi bước trước Ghi vài bước, dẫn đường. Cái túi vải nhỏ đều đều đập vào bên hông. Bỗng, Duy nhận ra sau lưng mình chỉ là tiếng gió. Cậu ngoảnh lại. Không thấy Ghi đâu cả. Cậu lạnh sống lưng. Cô ấy vừa hụt chân ngã xuống một khe rãnh sát bên trong mà cậu không nhận ra. Cậu đưa tay cho Ghi nắm lấy, kéo lên. “Có sao không?”- Duy hỏi, cố gắng nhìn gương mặt Ghi lờ mờ trong đêm tối. Cô bạn lắc đầu: “ Không sao, chúng ta đi tiếp nào!”. Bước thêm bước nữa, Ghi khuỵu xuống, mắt cá chân đã bị trẹo. Duy quyết định chóng vánh: “ Ôm vai Duy đi. Duy sẽ cõng Ghi!”.
Cõng một ai đó trên lưng là một việc cực nhọc. Nhưng đôi khi, cõng một ai đó trên lưng là sự ấm áp. Ấm áp trên chiếc lưng cóng lạnh đầy vết thương. Ấm áp trong trái tim bấy lâu nay chỉ tràn đầy cảm giác tội lỗi, khiếp hãi và cô độc.
Cõng một ai đó trên lưng đôi khi làm cho người ta chậm bước. Nhưng lúc này đây, đi chậm lại an toàn hơn lao nhanh xuống dốc nhiều.
Cánh tay Ghi rụt rè thả phía trước ngực Duy. Rồi nghĩ sao đó, cô vòng tay ôm nhẹ quanh cổ cậu: “ Ghi có nặng lắm không?”. “Chẳng nặng chút nào!”- Duy cười. Trước kia, có nằm mơ hàng ngàn lần, cậu cũng không dám nghĩ cô ấy đồng ý để cậu cõng đi. “Không giận nhau nữa nhé!”-Ghi thầm thì. Cậu gật đầu, thành thật: “Đồng ý. Mà chỉ có Ghi giân Duy thôi. Còn lúc nào, Ghi cũng là người Duy cần thiết nhất!”. “ Hồi nãy, lúc mọi người trên xe hoảng sợ, nhưng Ghi không sợ đâu- Cô nói chầm chậm- Vì có Duy ở bên cạnh!”. Cậu thành thật bày tỏ: “ Ừ, chuyện gì xảy ra trên đời này cũng được, miễn là Ghi an toàn!”. Trong bóng tối, nhưng cậu cảm thấy rất rõ cô bạn thân thiết đang mỉm cười. Và như 1 chiếc là xanh thẳm đầy tin cậy, cô ấy ngả đầu, tựa hẳn vào vai cậu. Đ ó là điều kỳ diệu nhất, xúc động nhất mà Duy từng biết. Ngay cả các phép thuật lạ thường cũng khogn6 thể ấn tượng bằng.
Họ đi rất lâu. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng khi không thấy cánh cổng sắt và tấm bảng hiệu trai hoa đâu cả. Bất chợt cậu nhìn thấy hiện lên lờ mờ giữa các cụm cây sẫm đen nối liền nhau, có một khoảng trống đột ngột. “Hình như một lối đi xuống thung lũng!”- Ghi thì thào. Cậu rẽ sang đường. Dải đường đất dẫn xuống các nhà lưới trồng hoa. Cánh cửa đổ nghiêng. Tấm bảng lăn lóc sau một bụi cây. Những gốc thông gần đấy bám đầy các vệt đất tung tóe. Dốc đất dưới chân Duy cũng có mấy rãnh sâu chằng chịt. Tất cả còn rất mới. Cõng Ghi trên lưng nên cậu không thể xem kĩ hơn. Nhưng cậu hiểu ngay, cỗ xe tử thần đã tới. Cảm nhận rõ cơn rùng mình cảu bạn, Ghi lo lắng: “ Chuyện gì vậy?”. Tim đập tình thịch, Duy lắc đầu, nói nhanh: “Ôm chặt cô Duy nhé. Đừng sợ!”.
Duy bắt đầu guồng chân, Đích đến của cậu là đốm sáng ẩn giữa vùng cây cối um tùm sâu dưới lòng thung lũng. Trong tích tắc, cậu tìm thấy lại cảm giác quen thuộc của những cuộc chạy đua. Mấy cành cây mêm ướt hai bên đường quất vào ngực đau điếng. Những hạt sương liên tục rơi xuống như mưa, ướt đẫm mặt. Các mô đất nhấp nhô nối tiếp. Nhưng, tất cả đều chỉ là những thử thách sượt qua. Duy hiểu, cậu đang lao vào cuộc đua với một đối thủ có thật.

CHƯƠNG 11: MÃNH THÚ
N
gôi nhà gỗ thấp hiện ra giữa khu vườn rộng mênh mông. Tiếng kêu âm u của bầy côn trùng bỗng dưng im bặt. Mùi thơm lạnh lẽo của những luống hoa khiến Ghi hắt hơi nhẹ. Cô không để Duy cõng nữa, tự bước tập tễnh.
Không cần gọi cửa vì nhà ngoại Hoàng không cài khóa. Mấy ngọn đèn trong nhà sáng mờ mờ. Phòng khách trống rỗng, không bóng người. Nếu không kể trong góc nhà, ống nghe của chiếc điện thoại kiểu cổ treo lơ lửng đang phát ra từng hồi những tiếng tút tút ngắn như có ai đó vừa nhấc nó ra khỏi bàn máy, thì không khí hoàn toàn tĩn