Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Những Đôi Mắt Lạnh

Những Đôi Mắt Lạnh

Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh

Ngày cập nhật: 22:38 17/12/2015

Lượt xem: 1341223

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1223 lượt.

và màu sắc rực rỡ ban ngày. Chúng giống hệt như cơ thể Kiara, khi bị cậu giết chết. Duy liên tưởng, rùng mình khi nhớ lại hình nhân ngồi trong cỗ xe cách đây vài tiếng đã rơi xuống vực. Cậu kéo mạnh tấm rèm, quay về giường xếp.
2 luồng sáng xanh. Chúng hắt ra từ đôi mắt sâu hoắm với mí mắt xanh đen của Hoàng. Mở mắt từ bao h, cậu ta hướng cái nhìn trừng trừng bất động lên trần nhà. Đôi môi trắng bệch mấp máy, vừa đủ cho Duy nghe:
- Tớ đã chết rồi, Duy ạ. Nhưng, tớ vẫn chờ đợi vì có điều này cần hòi cậu…
Từng giây trôi qua. Mỗi tích tắc kéo dài. Dài như 1 hành trình bất tận.
2 chân Duy biến thành cột băng. Cậu không thể nhúc nhích. Không thể ngoảnh nhìn lại nơi cất lên tiếng nói từ phía sau lưng mình. Hơi thở đông lại trong cuống phổi. Nhìn trừng trừng lên bức tường trống rỗng trước mặt, Duy hy vọng những gì mình vừa nghe chỉ là tiếng gió lùa, hoặc cậu mắc chứng ảo thanh cũng được. Miễn những điều vừa nghe không phải là thật. Mất 1 hồi lâu, Duy mới cử động đầu chậm rãi. Cậu nhận thấy tiếng nói vang lên từ chính mình, rời rạc:
- Này, Hoàng…Hoàng ơi!
Im lặng.
- Cậu đang mê sảng hả Hoàng? Cậu chỉ vừa nói mớ gì đấy thôi, có đúng không?-Giọng Duy lạc đi.
Vẫn im lặng.
Những vệt đèn nhợt nhạt vẫn chuyển động chậm rãi, không theo 1 quy luật nào, xuyên qua những ô cửa kính mờ hơi nước, in lên mặt vải rèm như các bước chân tròng trành của 1 bóng ma. Bỗng nhiên, 1 tia chớp lóe sáng, trả lại Duy phản xạ tự nhiên. Cậu quay ngoắt, lao thẳng ra phía cửa ra vào, trốn chạy. Khung cửa sáng lờ mờ trong bóng tối. Đâm sầm vào cánh cửa gỗ đóng chặt, cậu ngã bật lại phía sau, đau điếng. Không 1 tiếng la. Đơn giản, cậu khiếp đảm đến mức mọi lời nói đã tắc nghẹn trong cuống họng.
Duy lồm cồm vịn tường đứng dật. Bàn tay chạm vào công tắc điện. Cậu bật lên ngay. Ánh đèn neon trắng lạnh tức khắc chiếm đầy căn phòng nhỏ. 2 vệt sáng xanh biến mất. Lúc này đây, Duy có thể nhìn rất rõ người nằm trên giường.
Hoàng nằm bất động. Gương mặt phúng phính đỏ au ngày nào giờ đây hóp lại. Lớp da như làm bằng giấy bở, lúc này đã chuyển sang màu trắng sáp. Những hốc tối ở gò má, cằm và phía dưới cổ khiến gương mặt như bị 1 bàn tay vô hình đẽo gọt, tô đậm cảm giác kinh hãi ngưng đọng. Dưới ánh đèn chói chang lênh láng lên mọi đồ vật, Duy nhận ra đôi mắt Hoàng không đóng chặt mà mở he hé, 1 bên mắt mở to hơn bên kia 1 chút. Trong đôi mắt ấy,còn đọng làn hơi nước mờ đục. Giống như cậu ấy mới vừa khóc xong. Run rẩy, Duy đưa bàn tay lướt nhẹ bên trên mặt Hoàng. Bây h thì cậu đã hiểu, hơi lạnh trong phòng tỏa ra từ đâu. Mới chỉ là sự tiếp xúc gần, mà lòng tay Duy buốt cóng. Hơn nữa, cậu nhận ra, ở Hoàng dường như không có hơi thở nào nữa. Từng tận mắt chứng kiến các cảnh tượng ghê sợ trong khu rừng nguyên sinh và ở tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh, nhưng h đây, trước cảnh tượng im lìm này, Duy mới hiểu thế nào là kinh hoàng tột độ. Bằng tất cả can đảm còn sót lại, cậu đưa tay kéo nhẹ tấm chăn dày đắp trên ngực Hoàng. Lồng ngực và khoang bụng không phập phồng. Tấm chăn được kéo xuống nhiều hơn. 2 cánh tay duỗi thẳng với những ngón tay xòe rộng như nan quạt. Đôi chân ngoặt sang bên trong 1 tư thế kì khôi. Không có chút dấu hiệu nào của sự sống còn vương lại. Thân thể Hoàng mỏng dính, như bị cán nghiền, dán trên mặt nệm. Và hơi lạnh vẫn tỏa ra, biến thành tấm lưới dày đặc, chụp xuống, bủa vây quanh Duy.
Dưới pháp thuật của bột đen, Hoàng đã bị đánh cắp máu và sinh lực.
Cậu ấy chống cự với những kẻ đến từ bóng tối trong 1 cuộc chiến không cân sức, mù mịt, dai dẳng. Và cho đến thời điểm không cưỡng chống đc nữa, cậu ấy đã nhận phần thua cuộc.
Dù vội vã lao đến đây, nhưng Duy và Ghi đã chậm 1 bước so với những kẻ đến từ bóng tối.
“Tớ xin lỗi, Hoàng ạ. Tớ không bao h muốn kết thúc như thế này đâu…”. Duy khụy xuống, lầm bầm điên dại. Điều tồi tệ nhất đã đến. Tham vọng trở thành kẻ mạnh nhất của cậu chính là nguyên nhân tai họa ghê khiếp này. Cứ quỳ bên giường như thế, Duy mở to mắt nhìn thân thể bất động của Hoàng. Đôi mắt cậu căng cứng như bám đầy bụi tro. Kiara và Hoàng. Chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủi, 2 người quen biết, 2 người từng là bạn bè của cậu đã chết.

Duy lảo đảo đứng lên. Mình sẽ ra ngoài hành lang, gõ cửa phòng bà ngoại Hoàng , tìm cách nào đấy báo cho bà và Ghi biết chuyện mà không gây kinh động. Vừa quay lưng bước đi chưa đầy 1 bước, bỗng dưng, 1 sự tiếp xúc nhẹ từ phía sau lưng. Duy quay phắt lại. Đột nhiên, cậu nhận ra, khuỷu tay mình đã nằm trong lòng tay Hoàng. Cậu ta đứng lên từ bao h. 2 cánh tay đưa thẳng về phía trước, bàn tay co quắp nắm chặt tay Duy. Gương mặt trắng sáp vô hồn hướng chếch lên trần, đôi mắt vẫn khép hờ, lớp da viền quanh mí lúc này hiện rõ màu xanh tái ghê rợn. Duy há hốc miệng, nhìn Hoàng trừng trừng. Cậu bước giật lùi. 1 cách cứng đờ, đôi chân Hoàng cũng bước đi theo. Thân thể cậu ta gần như sắp sửa đổ ập vào Duy. Tiếng nói âm u vọng xuống từ trần nhà, bởi khuôn miệng Hoàng vẫn ngậm chặt:
- Đừng sợ, Duy! Tớ đã chết rồi. Tớ không làm gì tổn hại cậu đâu. Tớ