XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Những Đôi Mắt Lạnh

Những Đôi Mắt Lạnh

Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh

Ngày cập nhật: 22:38 17/12/2015

Lượt xem: 1341216

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1216 lượt.

chỉ cần biết, người nào trao cho cậu phép thuật đen?
- Tớ không biết rõ đó là ai. Nhưng đúng là tớ từng gặp ông ta…- Duy run bắn lên, giọng nói lào thào xen trong hơi thở gấp gáp. Ngôn từ trở nên rối loạn như trí nhớ trong cậu lúc này - 1 cuộc gặp tình cờ. Rạp xem phim. Tớ tìm được hộp phấn đen. Lần đầu tiên. Cái hôm ấy cậu cũng có mặt. Hoàng ạ, tin tớ đi. Tớ không cố ý…
- Có thể tìm ông ta ở đâu? – Bộ mặt trắng sáp cúi xuống, sát mặt Duy.
- Tớ không biết rõ. Thật đấy! – Duy rên lên – Nhưng ông ta rất đáng sợ. Cậu cần tìm ông ta có việc gì chứ?
- Tớ đòi lại linh hồn. Ông ta không chỉ lấy đi sinh lực, mà còn đánh cắp cả linh hồn tớ theo. Nhìn tớ đi, Duy! Cậu hiểu ý nghĩa “cái xác không hồn” là gì rồi chứ! – Tiếng cười lạnh buốt cất lên như tiếng kim khí cọ sát, đau đớn, đồng thời phảng phất hy vọng – Nhưng, nếu tìm thấy linh hồn của mình trong vòng 24 tiếng đồng hồ sắp tới, tớ có thể sống lại. Hãy chỉ đường cho tớ, Duy!
- Giá mà tớ biết được. Tha thứ cho tớ…- Duy lắc đầu rất mạnh, phát điên lên.
- Tớ biết hết mọi việc. Tớ biết vì sao cậu ngày càng mạnh mẽ. Tớ hiểu vì sao tai họa thường xuyên xảy ra với 1 số người ở quanh cậu! – Đột nhiên, cái xác rít lên – Cậu không thể lảng tránh những tai họa cậu đã gây ra!
- Đừng hòng dọa tớ! – Đột nhiên, sự bất cần và tàn nhẫn quen thuộc trong thời gian qua trở lại xâm chiếm Duy. Cậu nói từng câu lạnh lùng – Chẳng có bằng chứng gì cả cho những điều cậu vừa nói. Tớ muốn giúp cậu tìm lại linh hồn. Nhưng tớ không đủ khả năng, thế dấy. Cậu đừng có nhầm lẫn giữa lòng tốt với sự ngu ngốc và yếu đuối!
Từ trạng thái đông cứng trì độn, cái xác trở nên dữ tợn bất ngờ. Nắm chặt tay Duy, nó bẻ ngoặt, khiến cậu đau điếng. Đổ ập xuống, với tất cả sức nặng ghê khiếp của tảng băng khổng lồ, Hoàng đè nghiến cậu trên sàn nhà. Tiếng nói âm u vọng vào tai Duy: “Cậu cho rằng chỉ cần tỏ ra ân hận và nói vài câu xin lỗi là giải quyết được hết mọi hậu quả ư?”. Câu hỏi thẳng thừng, chạm vào điểm yếu nhất trong Duy.
Cậu chưa bao h là 1 kẻ tàn nhẫn trọn vẹn.
Sự hung hãn và thách thức bỗng chốc gãy vụn. Và hơn tất cả những điều đó, trong tích tắc, hiện ra trước mắt Duy đôi mắt Ghi. Cậu cựa nhẹ những ngón tay: “ Tớ sẽ tìm gặp sứ giả bóng tối, đòi lại linh hồn về trả cậu, Hoàng ạ!”. Sức nặng của tảng băng đè trên ngực Duy bỗng chốc tan biến. Cậu loạng choạng ngồi dậy. Dưới ánh đèn trắng lóa, Hoàng vẫn nằm trên giường, tấm chăn đắp cao đến cổ. Hoàn toàn bất động. Hệt như từ nãy đến h, cậu ta vẫn ở yên nơi đấy, chưa hề bước ra khỏi giường.
Duy đứng im giữa hành lang. Phòng bà ngoại Hoàng cách chỗ cậu đứng vài bước chân. Gần 5h sáng. Từ lúc lên đến đây, cậu chưa chợp mắt chút nào. Nhưng thực sự Duy không buồn ngủ. Từ ngoài phòng khách, tiếng chuống của chiếc đồng hồ cổ xưa vang lên chậm rãi. Cứ mỗi giây phút trôi qua, quỹ thời gian 24 tiếng của Hoàng càng co ngắn lại.
Từng hình ảnh lướt qua đầu Duy. Rạp chiếu phim. Công viên. Khu rừng nguyên sinh. Đường chạy buổi tối… Những địa điểm cậu từng gặp sứ giả bóng đêm. Ngay cả khi có phép phân thân, lao đến những địa điểm tách biệt ấy, có chắc cậu đã gặp được ông ta không? Câu trả lời vô cùng mù mịt.
Cách duy nhất và nhanh nhất để gặp được ông ta chính là tuân theo lời kêu gọi của Kiara. Chỉ cần Duy gật đầu ưng thuận, tức khắc cậu chính theca gia nhập đội quân những chiến binh tinh nhuệ, dưới quyền điều khiển của sứ giả bóng tối. Sức mạnh sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ sở hữu quyền năng bí mật. Nó vĩnh viễn là 1 phần của cậu, chứ không chập chờn, nay còn mai hết như bột phấn đen…
Chẳng phải ban nãy, trong nửa giây, khi cỗ xe kéo lao xuống vực, mắt cậu đã ghi nhận hình ảnh của 1 người rất giống cô gái kì lạ đó sao?
Duy bước đến, gõ cửa phòng bà ngoại Hoàng. Cánh cửa không cài chốt, từ từ mở hé. Bên trong rất tối. Cậu thò đầu vào, run run gọi khẽ: “Ghi ạ, có chuyện gấp này…”. Không có bất kỳ tiếng động nào đáp trả. Duy bước hẳn vào trong phòng. Mắt cậu đã có thể phân biệt được đường nét lờ mờ của các vật thể. 2 chiếc giường song song. Bà ngoại Hoàng vẫn ngủ say. Nhưng chiếc giường bên cạnh trống rỗng. Cái gối bị xô lệch. Tấm chăn đắp rơi xuống sàn. Ghi không có ở trong phòng. Duy vội vã quay bước, lao ra phòng khách.

Cậu nhanh tay tìm công tắc điện. Cả khu vực phòng khách và bếp cũng đều vắng lặng. 1 lần nữa, Duy đảo qua phòng Hoàng, phòng bà ngoại cậu ấy. Không thấy bóng Ghi đâu. Máu trong ngực cậu cồn lên. Ghj đi đâu mới được kia chứ? Có thể cô ấy phát hiện 1 điều bất thường nào đấy nên bước ra ngoài nhà. Duy phỏng đoán. Cậu đảo mắt tìm chùm chìa khóa cửa chính trên bàn và các kệ tủ. Nhưng hẳn bà ngoại Hoàng ban nãy đã cất kí rồi. Duy chợt phát hiện ra cửa sổ nơi đây không có chấn song như ở thành phố. Chỉ là khung gỗ viền tấm kính lớn,mở chốt, cậu có thể nhảy ra ngoài.
Ánh đèn mờ đục của ngôi nhà lưới quét 1 vệt sáng lên tấm kính mờ đục. Chốt cửa rất chặt vì lâu không được mở ra. Loay hoay giựt chốt, Duy chợt nhận ra có những vết ngoằn ngoèo còn rất mới in hằn phía ngoài mặt kính, hơi nước lạnh chưa