
Em Sẽ Làm Tan Băng Trong Trái Tim Anh
Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh
Ngày cập nhật: 22:38 17/12/2015
Lượt xem: 1341163
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1163 lượt.
a từ ám ảnh của chính mình.Không, chẳng có gì liên quan cả!Tiếng nói bên trong cậu kêu lên. Nhưng, dù lảng tránh,ý nghĩ ấy vẫn đã hiện ra, sắc nhọn….
Đã hơn 1 tuần nay, kể từ khi trở về nhà sau chuyến du hành vaò xứ sở của bóng tối, Duy không sao tìm được giấc ngủ, giống hệt như thời kỳ cậu mới sở hữu hộp phấm ma thuật. Cũng là những đêm trắng bất tận. Tuy nhiên, trước kia, cậu rất thích thú với điều này, bởi có thêm thời gian để làm những việc yêu thích, tò mò thử nghiệm 1 thứ quyền năng hiếm ai có được. Còn giờ đây, với những trải nghiệm kinh hoàng, cậu thấy rõ: Thức đêm giống như một đòn trừng phạt.
Không thể phục hồi sức lực sau một ngày học hành và hoạt động cật lực chỉ là 1 phần. Quan trọng hơn cả, khi ngồi gác cẳm lên gối, mở mắt trừng trừng trong bóng tối, cậu không ngừng phân tích mổ xẻ chính mình và mọi người chung quanh. Người ta thừơng mong ước tìm biết các bí mật để hiểu thêm về người khác. Nhưng, với Duy, biết quá rõ một đôi điều mà chung quanh mong muốn giấu kín chỉ khiến cậu thất vọng mà muốn kiệt sức mà thôi.
Chẳng hạn, sau mệnh lệnh được truyền lại qua gã kéo xe, không mấy khó khăn, Duy biết ngay, người ăn cắp chiếc chìa khóa kho tàng nào đó của thủ lĩnh bóng tối chẳng ai khác chính là Hoàng. Hàng loạt biểu hiện hưng phấn thái quá. Những lời nói ba hoa vô nghĩa đột ngột im bặt khi sắp đi đến điểm mấu chốt. Sự lúng túng và thái độ giấu diếm khi bắt gặp ánh mắt Duy thăm dò…. Những dấu hiệu như thế đủ để Duy khẳng định, cậu không ngờ vực lầm người.
Một đôi lần, Duy toan nói chuyện thẳng thắn với Hoàng. Cậu sẽ phân tích cho Hoàng biết, điều đáng giá nhất cậu ấy nhận được chính là cuộc sống lẽ ra đã chấm dứt. Đừng bao giờ chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Chưa kể đến chiếm đoạt chúng từ 1 thế lực dư thừa sự tàn bạo. Khi tham lam, người ta rất dễ trở nên mù quáng và hành động sai lầm….
Duy gọi điện thoại hẹn gặp Hoàng, chưa kịp nhắc xa xôi đến từ ” chìa khóa”, Hoàng đã từ chối phắt. Trước khi gác máy, cậu ta còn nói khẽ, nửa răn đe, nửa phơi bày hậm hực: “Mặc xác tớ, nhé! Làm ơn nhớ vậy đi! Cậu nghĩ chỉ mình cậu là người may mắn ư?”. Duy không hiểu hàm ý trong câu nói ấy. Mất một lúc, cậu mới nhận ra, “may mắn” mà Hoàng ám chỉ chính là vị trí trong đội quân tinh nhuệ. Cậu ấy không hề hiểu rằng, giá như có thể đánh đổi để thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn người ấy, cậu sẵn sàng cho đi mười năm trong cuộc sống cuả mình.
Điều duy nhất an ủi Duy , trong những đêm thức trắng nằm im trên giường mắt thao láo nhìn ra khoảng trời đen thẫm, là các suy nghĩ miên man về Ghi. Đang thời điểm ghi hình dồn dập cho reality show Ngôi sao pha lê. Sau đợt thi học kỳ hai, Ghi cuốn ngay vào guồng máy công việc. Cả hai chỉ còn gặp nhau trên lớp. Thế nhưng bất cứ lúc nào Duy gọi điện hay nhắn tin, cô bạn trả lời máy ngay. Điều này có sức an ủi rất lớn. Không, cậu không đợn độc. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, cô ấy sẽ hiểu, sẽ đến ngay, sẽ đưa tay giúp đỡ không ngại ngần.
Qua Ghi, Duy nhận ra rằng, có những người không điều gì khiến họ đánh mất đi tính trung thực, sự can đảm và long chân thành với bạn bè. Chỉ có diều, tự trọng của một chàng trai khiến Duy không muốn Ghi phải lo lắng. Cứ để cô ấy nghĩ họ đã thoát khỏi vùng đất của bóng tối. Cứ để cô ấy tin rằng cậu đã giao lại hộp phấn ma thuật và được trở về thế giới bình thường.
“ Là đàn ông, mình sẽ tự tháo gỡ, giải quyết từng việc. Sau khi lấy chìa khóa từ tay Hoàng trả lại cho thủ lĩnh, mình sẽ đặt ra một diều kiện nào đó, chấm dứt thỏa thuẩn, cắt đứt hoàn toàn mối rang buộc với thủ lĩnh bóng đêm…”- C ậu thường lầm bầm một mình như thế. Khi ấy, các ý nghĩ giống như biến thành thứ chất lỏng màu xanh nhạt, bốc hơi chậm rãi, để lại trong đầu Duy cảm giác nhẹ hẫng và trống rỗng.
…Có tiếng gõ trên cánh cửa hé mở. Ba Duy hơi nghiêng đầu, nhìn vào phòng:
- Di động của con khóa máy sao? Ghi mới gọi điện thoại bàn cho con đấy. Cô bạn nhờ nhắn lại rằng khoảng nửa tiếng nữa, sẽ có mặt ở nhà mình.
- Dạ, bạn ấy còn nói gì nữa không, ba?- Duy lồm cồm ngồi dậy, không ngoảnh lại để ba cậu không hỏi han hay than phiền về vẻ mặt hốc hác xanh xao.
- Ghi có hỏi con đã chuẩn bị trang phục chưa. Hình như các con tổ chức một da tiệc hóa trang gì đó, có đúng không?
- Không nhất thiết tất cả mọi người đều phải hóa tran trong tiệc tất niên của lớp. Tùy sở thích thôi ba ạ. Nhưng mấy cô bạn lớp con thì rất hứng thú với ý tưởng này.
- Một kiểu cosplay gì đó dang thịnh hành?- Trán ba Duy thoáng nhăn lại.
Không hiểu sao khi nghe đến từ cosplay, Duy rung mình, một linh cảm bất an lướt qua. Cậu nhẹ nhành giải thích:
- Con sẽ ăn mặc bình thường đến dự tiệc lớp thôi. Sở thích hóa trang hay hóa than thành những nhân vật đặc biệt, con dồn hết trong các bức vẽ digital art rồi, ba ạ.
- Tốt rồi!- Nét mặt ông bố dãn ra, nhẹ nhõm- Con thích thì ba không cấm. Nhưng thực sự là ba vẫn thấy sờ sợ khi xem các bức hình trên báo. Ba không thể tưởng tượng được con trai mình ăn mặc kỳ quặc, bôi mặt trắng bệch hay vẽ quầng m