pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134912

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/912 lượt.

i tuổi, con bé đã đi chơi với con trai, thế là cuối cùng đi biệt với một thằng nào đó. Chẳng gửi tin tức gì về - một bưu thiếp cũng không – song tôi vẫn tin là ngày nào đó nó sẽ về, sau khi đã tỉnh ra.. 
- Cô ấy có bà con nào khác ở đây ? hay bạn bè ? 
- Ôi, cả làng này tử tế, yêu quý nó, nhất là các cô ở Lâu đài cổ. Hồi đó, bà Glynne chưa về đây ờ, nhưng cô Clotilde rất tốt với cháu. Một lần cô ấy còn cho cả một bộ váy và một khăn choàng : váy mùa hè rất đẹp và khăn choàng lụa. Cô ấy muốn hướng cho nó chăm chú việc học, nhưng con Nora lười, không thiết học. Đôi khi cô Clotilde đã trách mắng nó vì chuyện này. Lẽ ra tôi không nên nói xấu cháu họ tôi, song quả là nó lêu lỏng, nhất là trong quan hệ với con trai. Đàn ông nào cũng có thể rủ nó đi chơi, cho nên tôi vẫn bụng bảo dạ : rồi có ngày con sẽ đứng đường mất thôi. Thật sự tôi không tin là nó có tương lai nào khác. Ôi ! nhưng mà như thế còn hơn là bị giết như cô Hunt, cái cô sống trong Lâu đài cổ ấy … Chuyện này mới thật thảm. Mới đầu, cũng tưởng cô trốn đi với ai, cảnh sát tìm khắp nơi, hỏi han khắp mọi người, thẩm vấn các thanh niên tình nghi, rồi cuối cùng… 
Cô Marple đứng lên, nói mình đã khoẻ, cảm ơn bà Blakett, rồi ra về. 
Cuộc viếng thăm thứ hai dành cho một cô gái đang trồng rau trong vườn nhà.
- Nora Broad ? Ồ, cô ấy đi khỏi làng từ lâu. Nghe nói đi với một người đàn ông. Cô ấy luôn di theo con trai, chả biết rồi dẫn đến đâu. Bà muốn gặp cô ấy ư? 
- Tôi nhận được thư một bà bạn sống ở nước ngoài – cô Marple bịa chuyện. Gia đình tử tế, bà bạn tôi muốn mượn một cô tên là Nora, nghe nói cô ấy đang gặp khó khăn vì lấy phải người không tốt và bị bỏ rơi, và cô ấy đang tìm việc làm trông trẻ. Bà bạn tôi không biết gì về cô ấy, nhưng tôi nghe nói ở đây có một cô tên như thế, nên muốn gặp người nào có thể cho biết tin tức. Chắc cô cũng học với Nora Broad? 
- Vâng, cùng học một lớp, nhưng tôi không tán thành hành động của nó. Tôi vẫn bảo nó là đừng dại dột đi theo bất cứ ai rủ lên ô tô đi chơi, hoặc vào nhậu nhẹt ở các quán rượu, ở đó chắc nó phải khai tăng tuổi (1). Nhưng nó thì dạn dày lắm, và trông lớn hơn tuổi. 
- Cô ấy tóc vàng hay nâu? 
- Tóc nâu, để xõa xuống vai. 
- Khi cô ấy mất tích, cảnh sát có truy tìm không? 
- Có, vì nó đi mất mà không báo cho ai. Có người thấy nó lên xe, rồi từ đó mất hút. Hồi đó xảy ra một số vụ giết người, người ta thường tưởng Nora cũng ở trong số đó. Cảnh sát truy tìm, thẩm vấn bọn con trai… Nhưng tôi thì tôi cho giờ này có khi nó ở London hay thành phố khác và kiếm sống bằng đi nhảy thoát y hoặc cái gì tương tự. 
- Trời, nếu đúng là cô gái ấy – cô Marple nói – thì không hợp với bà bạn tôi chút nào. 
- Tôi cũng nghĩ thế. trừ khi cô ấy thay đổi hoàn toàn 
Chú thích: 
(1) Ở Anh không được bán rượu cho người vị thành niên , dưới 18 tuổi




Phó giám mục Brabazon
Cô Marple bước vào sảnh của khách sạn, thì cô thường trực tiến đến gần: 
- Có phó giám mục Brabazon chờ cô. Ngài biết cô đang ở đây nên nhất thiết muốn gặp trước khi cô đi. Ngài đang chờ trong phòng xem truyền hình . Tôi nghĩ ở đó yên tĩnh hơn ngoài phòng khách. 
Phó giám mục Brabazon chính là người cô Marple đã gặp ở nhà thờ. Thấy cô vào, ông đứng dậy: 
- Cô Marple phải không? Sáng nay tôi đến dụ lễ tưởng niệm cô Elizabett Temple, cô ấy là bạn lâu năm. 
- Mời ông ngồi. 
- Cảm ơn . Tôi không còn khoẻ như trước. 
Cô Marple cũng ngồi xuống ghế . Viên giáo sỹ nói: 
- Cô không biết tôi. Nhưng tôi đã ghé qua bệnh viện Carristown gặp cô y tá trưởng trước khi đến dự lễ, và được biết Elizabett Temple đã gặp cô trước khi chết. 
- Đúng như thế, tôi cũng ngạc nhiên sao cô ấy lại gọi tôi. 
- Hai người không phải là bạn của nhau? 
- Không. Tôi mới quen khi đi trong đoàn du lịch. Có chuyện trò đôi chút và thấy thân ngay, dù sao tôi vẫn lấy làm lạ… 
- Như tôi đã nói, Elizabett Temple với tôi là chỗ bạn lâu năm. Tôi ở Fillminter, nơi đoàn dlịch sẽ tới vào ngày kia. Cô ấy chuẩn bị đến thăm tôi, đã viết thư báo trước, nói muốn hỏi ý kiến tôi về một vấn đề cô ấy quan tâm. 
- Tôi xin phép hỏi một câu, hy vọng là không quá tọc mạch ? 
- Cô cứ nói. 
- Cô Temple nói với tôi đi chuyến này không phải để thăm thú lâu đài và vườn tược, mà lo đi như hành hương. Đúng là từ cô ấy đã dùng. 
- Quả là đáng chú ý. Và rất có ý nghĩa. 
- Ông có cho mục đích cuộc « hành hương » ấy, chính là để gặp ông ? 
- Cũng có thể. 
- Chúng tôi đã nói chuyện về một cô gái tên là Verity Hunt. 
- À, Verity Hunt. Cô gái chết cách đây mấy năm. Cô biết ư? 
- Có, tôi biết. Cô Temple cho biết cô ta định đính hôn với con trai một ông tên là Rafiel. Ông Rafiel - giờ đã chết rồi - lại là bạn tôi. Chính ông ta trả tiền cho chuyến đi của tôi, và tôi đoán ông ấy muốn tôi làm quen với cô Temple, vì cô ấy biết một số tin tức. 
- Tin tức về Verity ? 
- Phải. 
- Đó cũng là lý do cô Temple đến gặp tôi. Cô ấy muốn biết thêm một số sự việc. 
- Muốn biết tại sao Ve