XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134908

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/908 lượt.

hôm nọ ? 
Có tiếng còi, và xe ca chuyển bánh. 
Giáo sư nói : 
- Tôi cứ nghĩ, cô nên đi với mọi người thì hơn. Bây giờ tôi cũng ở lại, để bảo vệ cô chứ. 
- Không cần thiết đâu. Còn những việc quan trọng hơn, ông cần làm. Những việc đó, tôi không thể tự thân làm, ví dụ tiếp xúc với các nhà chức trách. 
- Cô định nói phải gặp Scoland Yard ? cảnh sát trưởng ? Các giám đốc nhà tù ? 
- Nếu cần thì cả Bộ trưởng bộ Nội vụ nữa, cô Marple nói. 
- A ! Vậy thì cô muốn tôi làm cái gì cụ thể nào? 
Cô rút trong túi một mẩu giấy, đưa giáo sư: 
- Trước hết, tôi chuyển cho ông địa chỉ này. 
- Gì đây? Ồ! Một tổ chức từ thiện. Họ nhận quần áo phụ nữ và trẻ em, áo khoác, áo thun … từ các nơi gửi đến rồi phân phối cho các gia đình nghèo. 
- Và cô muốn tôi quyên góp gì cho tổ chức đó? 
- Không phải. Tôi muốn ông điều tra về một gói quần áo từ đây gửi đi hai hôm trước. 
- Ai gửi? Cô gửi ư? 
- Không nhưng tôi đã đứng ra nhận trách nhiệm. 
- Thế là thế nào? 
Cô Marple mỉm cười: 
- Tôi đã ra bưu điện, nói là đã nhờ người gửi một gói hàng, nhưng lại ghi nhầm địa chỉ. Lúc đó, trông tôi chắc thiểu não lắm, nên bà bưu điện tỏ vẻ động lòng, và cố nhớ ra được địa chỉ ấy. Tôi liền bảo là tôi sẽ viết thư để yêu cầu người ta chuyển tiếp gói hàng . Tất nhiên là tôi chẳng việc gì phải viết. Vậy ông hãy lo việc này cho, cố tìm biết xem gói hàng đó đựng gì. 
- Liệu bên trong có tên người gửi không? 
- Tôi chắc không có. Sẽ chỉ là đại hoại “Của một người bạn”, hoặc một địa chỉ giả. Cũng có thể có câu “Của cô Anthea Bradbury – Scott”, nhưng không có lẽ … 
- Ra của cô ấy gửi … 
- Cô ấy đã mang gói hàng ra bưu điện gửi 
- Và chính cô đã yêu cầu cô ấy làm việc đó? 
- Ồ không! Tôi chả yêu cầu gì với ai. Lần đầu nhìn thấy cái gói ấy, chính là cái hôm tôi ngồi với ông trên sân thượng này. 
- Và cô đã hành động như chính cô là người gửi? 
- Phải. Vì ta cần biết cái gì trong đó và được gửi đi đâu? 
- Cô cho điều ấy thực sự quan trọng? 
- Đúng, biết gói ấy chứa đựng gì là việc rất quan trọng? 
- Cô thích úp úp mở mở thế hả? 
- Không phải tôi muốn giấu. Tôi chỉ dò tìm một số khả năng. Và tôi rất ghét khẳng định điều gì mà mình chưa chắc chắn. 
- Được rồi. Còn gì nữa? 
- Tôi thấy cũng cần báo cho nhà chức trách biết có thể sắp phát hiện một cái xác thứ hai. 
- Một cái xác liên quan đến cái vụ xảy ra từ mười năm trước? 
- Phải. Thực ra tôi chắc chắn là chẳng bao lâu nữa sẽ phát hiện. 
- Và đó là xác …của ai ? 
- Hiện giờ, đó mới chỉ là giả thuyết. 
- Nhưng cô biết là nó ở đâu ? 
- Biết. Nhưng phải chờ một thời gian nữa tôi mới nói được. 
- Xác đàn ông hay đàn bà ? 
- Cùng hồi đó, có một cô gái khác, tên là Nora Broad, cũng mất tích.Tất nhiên xác cô ta phải nằm đâu đó. 
- Cô biết không, càng ngày tôi càng thấy không thể để cô ở lại một mình. Do đó, tôi cũng sẽ ở lại. 
- Không. Ông phải đi ngay London ; và làm những việc tôi yêu cầu. 
- Nếu tôi không lầm, cô đã hiểu khá rõ về vụ này ? 
- Cũng có thể, nhưng tôi còn phải kiểm tra lại. 
- Cô có nghi đặc biệt cho một người nào ? 
- Những sự việc đã tập hợp được có vẻ như đã hướng về một người, nhưng tôi còn xem đã …Có lần ông hỏi tôi là tôi cảm nhận được không khí tội ác. Đúng vậy đấy. Cái không khí ấy có, nó ở tại đây. Một không khí tội ác, hiểm nguy, thảm họa. và tôi cần phải hành động. Nhưng … nhỡ giờ tầu rồi đấy, nếu ông không nhanh chân lên. 
Cửa vào phòng khách bỗng mở. Cô Cooke và cô Barrrow xuất hiện. Giáo sư nói : 
- Tôi tưởng hai cô lên xe rồi. 
- Phút cuối cùng, chúng tôi đã thay đổi ý kiến cô Cooke trả lời với giọng phấn khích. Chúng tôi vừa biết quanh vùng có một số nơi rất lý thú. Lại có một nhà thờ nhỏ kiểu xắc – xông rất lạ, chỉ cách đây bốn, năm dặm, có thể đi xe buýt cũng được. Tôi rất quan tâm đến kiến trúc tôn giáo. 
- Tôi cũng vậy, cô Barrow nói ; Ở Finley Park cũng có những khu vườn đẹp, rất đáng xem. Vì thế hai chúng tôi quyết định ở lại một, hai ngày. 
- Ở khách sạn Lợn lòi vàng ? 
- Vâng, May quá thuê được một phòng đẹp, hai giường, tốt hơn nhiều so với phòng trước. 
- Giáo sư, mau không nhỡ tầu, cô Marple nhắc … 
- Tôi muốn rằng cô … 
- Cứ đi đi, không lo cho tôi. 
Giáo sư chào rồi ra đi. Ông đi khuất, cô Marple gật gù : 
- Người rất tốt, lo cho tôi cứ như tôi là họ hàng của ông ấy. 
- Những chuyện vừa qua chắc làm cô xao xuyến, cô Cooke nói. Chiều nay, cô có đi cùng chúng tôi thăm cái nhà thờ Saint – Martin ấy ? 
Cô Marple cười, đáp : 
Cảm ơn hai cô, nhưng tôi thấy người còn mệt, chưa đi được. May ra mai sẽ khá hơn …. 


Ý kiến của cô Marple
Sau bữa trưa, cô Marple lên sân thượng dùng cà phê. Cô nhấm nháp đến tách thứ hai thì Anthea Bradbury – Scott xuất hiện: 
- Ôi! Cô Marple, chúng tôi vừa được tin cô không đi với đoàn, nên hai chị tôi bảo tôi ra đây xem cô có muốn về biệt thự nghỉ một hai ngày hay không. Chắc chắn như thế cô sẽ dễ chị