XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134907

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/907 lượt.

hông phải giết kẻ thù, mà giết người mình yêu quý. Và do đó hắn đã giết Verity, không ý thức được tại sao giết. Hắn phải lên cơn điên thực sự, mới đi đến chỗ bóp cổ vị hôn thê và đập nát mặt như vậy. Có thể nói là ở hắn lúc đó, ông Hude đã thắng thế. 
Cô Marple rùng mình. 
- Tuy nhiên, giáo sỹ nói tiếp, đôi lúc tôi vẫn hy vọng không phải hắn đã phạm tội ác kinh tởm đó, mà là một kẻ khác, một người lạ mà Verity gặp trên đường …. 
- Tất nhiên không nên loại trừ giả thuyết đó. 
- Song, phải công nhận là Michael đã gây ấn tượng thật không tốt lắm, cái hôm hắn ra tòa, nói dối một cách ngu xuẩn, dẫn ra những bằng chứng ngoại phạm vô lý không thể tin. Rõ là hắn sợ nên sinh ra cuồng. Hắn không nói gì về dự định kết hôn giữa hắn và Verity, chắc ông luật sư sợ nói thế sẽ bất lợi cho hắn, laà cho thiên hạ tưởng hắn buộc phải lấy cô hái mà thực long không muốn. Chuyện đã lâu, tôi không nhớ hết chi tiết. Nhưng mọi việc đều quay ra chống lại hắn. Hắn thực sự là thủ phạm. Và tòa đã kết hắn là thủ phạm. Tại sao giết Verity? Tại Verity đã mang bầu? Tại hắn đã chạy theo người đàn bà khác? Người ta cũng đặt giả thuyết là Verity đột nhiên nhận ra sai lầm, không muốn lấy hắn nữa, nên hắn tức giận. Thực hư thế nào, khó mà biết. 
- Tuy nhiên tôi tin là đôi trẻ yêu nhau đến như ông nói, thì không thể xảy ra tội ác ghê tởm ấy. Có thể trong những hoàn cảnh nhất định, Michael bóp cổ Verity. Nhưng không bao giờ làm biến dạng khuôn mặt mà mình yêu dấu. 
Cô Marple đắm mình trong suy nghĩ một lúc lâu, rồi lại lẩm bẩm: 
- Tình yêu, tình yêu ….Một từ cay nghiệt. 
Chú thích: 
(1) Liên hệ với tiểu thuyết nổi tiếng của R.L Stevenson: bác sĩ Jekyll và ông Hude ( N.D) 


Giờ phút chia tay
Sáng hôm sau, xe ca đã đậu trước khách sạn. Cô Marple từ trong phòng trên gác đi xuống để chia tay các bạn đồng hành, thấy bà Rieley – Porter đang có thái độ hết sức bất bình. 
- Quả thật, con gái thời nay chẳng có chút bản lĩnh, nghị lực gì. 
Cô Marple nhìn bà, có ý dò hỏi: 
- Là tôi nói con Joanna, cháu tôi. 
- Trời ! Cô ấy bị ốm à ? 
- Nào tôi có thấy triệu chứng gì đâu. Nhưng mà nó bảo nó đau cổ họng, sắp sốt cao đến nơi. Toàn chuyện vớ vẩn ! 
- Thế à. Để tôi xem sao, có giúp được gì không … 
- Cô khỏi phải làm gì. Tôi xin cứ nói thẳng, đó chỉ là cái cớ, bà Riseley - Porter tuyên bố dứt khoát. 
Lần nữa, cô Marple nhìn bà, ra ý hỏ : 
- Bọn con gái bây giờ ngốc nghếch quá . Theo trai dễ dàng quá. 
- Bà muốn nói Emlyn Price ? 
- À, thì ra cô cũng để ý thấy chúng, phải không? Hai đứa bây giờ đã đến mức muốn chuồn đi cùng nhau. Tôi không ưa gì cái bọn sinh viên luôn luôn phản kháng ấy, để tóc dài như cái bờm, lúc nào cũng đưa ra yêu sách này nọ. Với lại, tôi sẽ xoay sở ra làm sao đây, không có ai chăm sóc, sắp xếp hành lý …Mà tôi trả tiền chuyến đi này đấy chứ. 
- Cô cháu xem ra không quan tâm đến bà lắm. 
- Ít nhất cũng từ hai ngày nay. Chúng nó có hiểu đâu là ở tuổi tôi cần có người giúp đỡ. Joanna và cậu Price lại định đi chơi đến một nơi nào đó, cách ba bốn dặm. 
- Nếu cô ấy thực sự đau cổ họng và sốt … 
- Rồi cô sẽ thấy, xe mà đi rồi là họng hết đau và sốt sẽ hạ. Ôi! Tôi phải lên giữ chỗ đây. Chào cô Marple. rất vui được gặp cô, và tiếc rằng cô không cùng đi với chúng tôi. 
- Tôi cũng rất tiếc, song tôi không còn trẻ, khỏe như bà. Sau chuyện mấy ngày vừa rồi, tôi cần hai mươi bốn giờ nghĩ ngơi hoàn toàn. 
Bà Riseley- Porter lên xe. 
- Chúc lên đường may mắn. Ôi! Thoát nạn! Có tiếng nói sau lưng cô Marple. 
Cô quay lại, thấy mình đang đối diện với Emlyn Price, đang nhe răng cười. 
- Anh vừa nói với bà Riseley – Porter đấy à? 
- Tất nhiên. Thế cô tưởng tôi nói với ai? 
- Tôi được biết sáng nay cô Joanna mệt. 
Chàng trai lại cười: 
- Xe đi khuất, là cô ấy khỏi ngay. 
- Thế à? Anh định nói là …. 
- Vâng. Nàng đã bắt đầu ngán cái bà cô chuyên đem uy lực ra để dắt mũi người khác rồi. 
- Hai người không đi tham quan nữa ? 
- Không. Tôi ở lại một hoặc hai ngày. Định đi bộ chơi vài nơi xung quanh. 
Ông đại tá và bà Walker lại gần : 
- Chúng tôi rất hân hạnh được làm quen với cô, cô Marple ạ. Nói chuyện với cô rất thú vị. Chỉ tiếc là chúng mình phải chứng kiến cái tai nạn của cô Temple thiệt mạng. Vì tôi vẫn cho chỉ là tai nạn, cảnh sát có điều tra theo hướng khác cũng vô ích. 
- Nếu có người nào đứng trên đỉnh – như lời chứng của cô Joanna Crawford – thì thật lạ là tại sao người đó không ra mặt bằng cách này hay cách khác. 
- Hắn sợ chứ, sợ phải chịu trách nhiệm, nên thà nằm im. Thôi nhé ! Tạm biệt cô Marple. Tôi sẽ gửi cho cô một cây giống mộc lan Nhật mà tôi đã hứa, chỉ sợ nó không hợp thủy thổ chỗ cô mà thôi. 
Vợ chồng ông đại tá lần lượt lên xe. Cùng lúc ấy, bà Sandbourne từ khách sạn đi ra, chào từ biệt cô Marple trước khi nhập vào đoàn khách. Cô Marple quay lại nói với giáo sư Wanstead. 
- Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, tôi muốn nói vài câu chuyện. 
- Ta lên sân thượng