
Tác giả: Kayoko Jueru
Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015
Lượt xem: 134330
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.
Reng... reng...
reng...
Cái âm thanh kinh
khủng của chiếc đồng hồ báo thức đã phá tan giấc ngủ ngon lành của Moe. Cô lấy
gối bịt chặt tai lại. Tiếng chuông vẫn reo, reo như thể tát vào màng nhĩ. Cô
bất đắc dĩ nhoài người ra khỏi chăn và tắt cái vật quỷ quái chết tiệt kia. Sau
đó, định cuộn người lại đánh một giấc nữa nhưng lại bị bàn tay mạnh bạo của ai
đó nắm tay cô giật ra làm Moe ngã lăn xuống nền nhà.
-
Ui
cha... Cái mông của tui... – Moe dường như sắp khóc thét - Ủa, Shii đấy à? Cậu
tới sớm thế...
Chưa hết câu, Moe
đã bị Shii phát vào đầu một cái rõ đau. Chưa kíp phản ứng lại, cô đã bị bà chằn
kia mắng té tát:
-
Vâng,
còn sớm lắm, sớm chán luôn í. Sớm đến nổi bây giờ chỉ có chạy ma-ra-tông mới
không bị trễ học thôi ấy.
-
Hả???
– Moe liếc sang đồng hồ - Ơ, mới chỉ 6
giờ thôi mà......Úi da...
Chưa kịp nói xong
thì một cục u mới mọc chồng lên cục u cũ của Moe. Cô nàng suýt xoa đầu vừa mếu
máo:
-
Không
đúng à?
-
Thưa
chị, cái đồng hồ của chị ngủ quên theo chị rồi đấy!
Vừa nói, Shii vừa
lôi Moe quăng vào phòng tắm. Không để cho Moe nói lời nào, cô nhanh tay quăng
cả đồng phục vào trong ấy.
-
Năm
phút đánh răng, năm phút thay đồng phục, ok?
Moe đã quen với
tình huống này nên cũng cười hì hì, nịnh bợ vài câu cho qua chuyện:
-
Xin
lỗi cậu nhé, cái đồng hồ nhà tớ hết pin nên chạy chậm tí, để cậu phải chờ lâu
rồi nhỉ?
-
Lo
thay đồ nhanh đi bà tướng – Shii hét to. Đúng là lớp trưởng gương mẫu có khác,
ăn to nói lớn, ai gặp cũng phải sợ ngay từ tiếng hét đầu tiên.
Mười phút sau,
Moe chỉ vừa bước chân ra khỏi phòng là bị Shii nắm cổ áo lôi xuống tầng trệt,
cả hai chào mẹ Moe rồi vội vàng vọt đi. Shii cầm theo chiếc lược hồng chải lại
tóc của Moe và buộc nó thành hai bím tóc xinh xinh. Ừm, phải nói sao nhỉ! Moe
không thể gọi là đẹp nhưng khuôn mặt cũng khá ưa nhìn, cô nàng lại có nét gì đó
rất dễ thương. Mỗi tội cô khá trẻ con, lại rất bề bộn. Cứ nhìn hiện tại thử
xem, mái tóc nâu nhạt vừa được Shii chải lại thì không nói, nhưng còn áo thì
cài nhầm cúc, váy hằn những nếp nhăn.
-
Này
Moe, cậu mang giày ngược kìa!
-
Hả?? Ờ
ờ, tớ sửa lại ngay.
-
Bó
tay cậu, mang giày ngược mà có thể đi bình thường được cơ đấy. Mà này, tớ nghe
mùi dầu thơm nồng nặc quá, cậu lại không giặt áo phải không?
-
Hì
hì, cái áo tớ mới mặc có bốn lần mà nó có mùi ghê quá nên tớ mới xịt tí dầu
thơm, ai ngờ hơi lố thì phải... hì hì...
-
...
Cứ thế, chân họ
bước vào cổng trường lúc nào không hay. Cũng may kịp lúc trống đánh. Lần này
đến lượt Moe nắm lấy cổ tay Shii lôi xệch từ tầng trệt đến tầng ba, phi thẳng
vào lớp. Hà hà, gì chứ mấy vụ chạy vào lớp chỉ trong ba tiếng trống là biệt tài
cùa Moe ( bởi cô nàng hay đến lớp trễ nên lâu dần luyện thành bí kíp chạy
nhanh). Lớp của họ - lớp 11B2, thuộc trường Cao trung School Day. Tuy là trường
tư thục nhưng đây là một ngôi trường danh giá nhất nhì vùng. ( Chẳng biết chó
ngáp phải ruồi thế nào mà đề thi tuyển sinh của trường ngay trúng phần tủ của
đứa ngồi cạnh bên Moe, và chẳng biết trời xui đất khiến sao mà đứa ngồi cạnh
Moe viết chữ rất to).
Nhưng có một việc
xảy ra tại ngôi trường này khiến bất kì ai cũng phải rùng mình khi nhắc lại. Đó
là vụ án một năm về trước, năm học sinh đã không may chết ngay trong trường.
Đối với cảnh sát, họ chỉ kết luận đó là tai nạn. Nhưng đối với học sinh trường School
Day, đó là một lời nguyền đáng sợ. Mà dù sao nó cũng đã kết thúc. Chẳng còn gì
phải lo sợ cả. Nguyên nhân nó kết thúc cũng chẳng ai biết, mọi người rỉ tai
nhau hãy để lời nguyền đó chìm vào lãng quên, chìm vào sự im lặng đáng sợ của
địa ngục.
←○○○→
-
Oaaaa,
cuối cùng cũng đến giờ ra chơi rồi! – Moe vươn vai uể oải.
Vừa định sẽ rủ Shii xuống căn tin thì bỗng có một tên con trai bước đến
khoác tay lên vai Shii thân mật:
-
Chẳng
hay Yến Trân tiểu thư có muốn dùng bữa với ta không?
Shii vừa ngạc nhiên vừa ngượng chín cả mặt. Được mời đi ăn đối với cô chẳng
có gì là lạ lẫm bởi cô vốn là hoa khôi của cả trường, lại là ủy viên trong Hội
học sinh, fan của cô có cả hàng chục người. Nhưng lần đầu có đứa con trai dám
thân mật như thế làm cô thấy bất ngờ. “Shii, mày đang làm cái gì vậy? Phải đẩy
hắn ra nhanh thôi. Phải đạp hắn xuống mà chửi cho vỡ mặt. Tại sao tay chân mày
cứng đơ vậy nè. Làm ơn, cử động đi... Thật mất hình tượng quá...” – Cô thầm
nghĩ thế, và cô vẫn đứng trời trồng như thế. May thay bên cô luôn có một “siêu
nhân” cứu nhân độ thế... à không, cứu người gặp nạn mới đúng. Nàng siêu nhân ấy
nhanh chóng đá Nhật Khoa – tên con trai ấy ra khỏi Yến Trân.
-
Này,
cậu ấy có hẹn với tôi trước rồi đấy! – Vừa nói Moe vừa nắm tay Trân đi khỏi
lớp. Đột nhiên cô nàng quay sang Shii – Cậu có sao không? Sao mặt cậu đỏ thế.
Úi cha, tim đập nhanh quá trời nè!
Shiin nhận thấy bàn tay nhỏ nhắn kia đang đặt trên ngực mình. Theo phản xạ
tự n