pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341813

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1813 lượt.

chỗ như một đứa con nít đáng kinh tởm, cái đồ khỉ đột, chỉ giỏi làm hổ thẹn công việc của ta, cuộc sống của ta …
Griffith nhìn lại Alan Kinneson, chăm chú quan sát nét mặt điển trai và đôi mắt đờ đẫn. Kinneson đang nhìn lại hắn chằm chằm, chờ đợi mệnh lệnh. Gã ta vốn là một bác sĩ thần kinh học. Trong phòng của gã có nhiều tấm hình của vợ và con trai, một đứa bé có nụ cười tươì tắn sáng sủa …
Sự sáng suốt của Grifiith thình lình trỗi dậy, rồi một cơn dằn vặt kinh khủng làm hắn thấy choáng váng, hàng ngàn tiếng thét không biết từ đâu đến đang đánh động thực tại. Trong phút chốc, hắn thấy dường như mình đang mất trí.
Bao nhiều người sẽ bị bỏ mặc cho đến chết, bao nhiêu người sẽ ngồi trong những đống phân hôi thối mà chờ đợi trong vô vọng? Hàng triệu? Hay hàng tỉ?
“Ta đã làm sai chuyện gì?” Grifiith thì thầm. “Alan, hãy nói là ta không làm sai đi, rằng ta làm chuyện này vì những lý do chính đáng.”
“Ông không làm sai,” Kinneson chậm rãi nói. “Ông làm chuyện này vì những lý do chính đáng.”
Grifiith nhìn gã chăm chú. “Nói với ta rằng vợ anh chỉ là một con điếm.”
“Vợ tôi chỉ là một con điếm.” Kinnerson nói. Không ngập ngừng. Không lưỡng lự.
Griffith mỉm cười, và sự sợ hãi của hắn hoàn toàn tan biến.
Hãy nhìn xem ta đã làm được gì đây. Một món quà, tạo vật của ta, một món quà cho toàn thế giới. Cơ may để con người trở nên mạnh mẽ hơn, và một cái chết yên lành cho những sự tồn tại giống như Louis Thurman, một cái chết tốt hơn nhiều so với cái bọn nó đáng phải nhận.
Hắn đã làm việc quá sức rồi, giờ đây hắn đã hết sức mệt mỏi, sự căng thẳng đang nuốt chửng lấy hắn. Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một con người … nhưng hắn tuyệt đối không cho phép sự mệt nhọc thể xác tác động đến trí não của hắn. Không còn gì để thử nghiệm nữa. Hắn có một ngày để sẵn sàng, để chuẩn bị cho cuộc tẩy rửa.
Khi mặt trời mọc vào ngày mai, Tiến sĩ Griffith sẽ gởi món quà của hắn đến toàn thế giới.




Karen Driver thật ra là một phụ nữ cao lêu nghêu khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn vàng hoe và bề ngoài trông đứng đắn kiểu doanh nhân. Ngôi nhà của cô được dọn dẹp tươm tất và sạch bóng như thể đã được khử trùng. Bộ đồ cô ta mang cho Rebecca thì rất ư là thích hợp và được gói ghém hoàn hảo: một cái áo thun xanh đậm với quần rất hợp nhãn, đồ lót và vớ bằng vải đen. Ngay cả nhà tắm cũng thể hiện rõ cá tính của chủ nhân: tường trắng với những cái kệ xếp ngay ngắn, cái nào cũng được xếp đặt ngăn nắp theo đúng mục đích sử dụng.
Đúng kiểu một chuyên gia luật, bị gò ép đến độ ám ảnh …
Rebecca lập tức cảm thấy mình đáng khiển trách khi nghĩ như vậy. Karen đã tỏ ra khá niềm nở, thậm chí là thân thiện cho dù có chút gì đó sống sượng. Có lẽ cô ta ghét ồn ào. 
Rebecca ngồi lên thành bồn cầu và vén lai quần lên khỏi mắt cá chân, cảm thấy dịu bớt căng thẳng sau khi trút bỏ bộ quần áo cũ và kèm theo là một cảm giác thư thái đến ngạc nhiên, mặc dù cô đã có một giấc ngủ chập chờn. David đã thuê một chiếc xe ở phi trường, vài giờ sau đó họ tìm thấy một nhà nghỉ rẻ tiền và từng người một loạng choạng về phòng của mình. Rebecca mệt đứ đừ, cô chỉ còn làm nổi một việc là tháo giày trước khi nằm lăn ra giường. Cô chỉ thức giấc khi đã gần mười giờ, vào nhà tắm xả vòi sen và thấp thỏm lo lắng khi nghe tiếng David gõ cửa …
Suy nghĩ của Rebecca bị cắt ngang khi có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, những giọng nói lạ lẫm vang khắp sảnh. Cô khoác vội áo vào và cài nút thật nhanh, cảm thấy lo sốt vó. Cả nhóm đã tập họp. Cái gì phải đến cũng sắp đến rồi, tuy cô đã có chuẩn bị đôi chút sau khi thức dậy, nhưng việc đương đầu với cái sắp tới vẫn khiến cô cảm thây sốc. Cuộc tập kích bất ngờ của Umbrella vào nhà Barry dường như đã xảy ra ở một dòng thời gian khác hay sao ấy, mặc dù chỉ mới cách đây vài giờ thôi …
… bây giờ thì ổn rồi. Bất quá nó chỉ là một trong những thứ làm mình lo lắng thôi. David và đội của anh ta không ở dó, họ không thấy lũ chó, đám rắn, những sinh vật phi tự nhiên trong đường hầm … hay con Tyrant.
Rebecca cố xua những hình ảnh ấy đi khi đứng dậy, nhặt bộ đồ bẩn dưới sàn lên và nhét vào cái tũi rỗng cô mang theo trên chuyến bay. Chẳng có lý do để cho rằng khu nghiên cứu vịnh Caliban sẽ giống như thế, hơn nữa lúc này lo lắng cũng bằng thừa. Rebecca dừng lại trước tấm gương, quan sát vẻ bồn chồn của cô gái trẻ trong đó, rồi bước ra cửa.
Cô hướng về phía sảnh, đi qua căn bếp sáng lấp lánh và vòng qua góc hành lang. Cô nghe thấy tiếng David, dường như anh đang tóm lược những sự kiện tối hôm trước.
“… nói rắng việc đầu tiên sáng nay là gọi cho những người khác. Một nhóm khác có liên hệ với FBI giữ vai trò cầu nối và xúc tiến cuộc điều tra khi chúng ta nắm được bằng chứng. Họ sẽ ngóng tin chúng ta một khi chiến dịch hôm nay hoàn tất …”
Anh ta ngưng nói khi Rebecca bước vào, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô. Karen đã lôi một mớ ghế vào phòng và hiện đang ngồi cạnh cái bàn n