Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341814

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1814 lượt.

ước thấp lè tè lát kiếng. Hai anh chàng khác đang ngồi trên chiếc trường kỷ, đối diện với David. David cười nhẹ với cô, còn hai anh chàng kia thì đứng dậy hướng về phía cô để chờ giới thiệu.
“Rebecca, đây là Steve Lopez. Steve là thiên tài điện toán và là tay thiện xạ số một của đội…”
Steve cười nham nhở, một nụ cười phát khiếp nhưng nó lại cực kỳ thích hợp với cái vẻ trẻ con của anh ta. Lúc anh ta bắt tay cô, hàm răng trắng nhởn trông thật tương phản với màu da rám nắng tự nhiên. Anh chàng có cặp mắt đen láy đầy linh lợi, mái tóc cũng màu đen, và chỉ cao hơn cô có vài inch.
Dù sao thì cũng không già quá…
Ánh mắt anh ta thân mật và trực diện, đến nỗi bất chấp tình huống hiện tại, Rebecca vẫn ước gì hồi nãy mình chải lại tóc trước khi rời nhà tắm. Nói đơn giản thì anh chàng này có vẻ háo sắc.
“.. John Andrews, chuyên gia liên lạc và trinh sát chiến trường.”
John có làn da sẫm màu nâu gụ và không có râu, nhưng anh vẫn làm Rebecca liên tưởng đến Barry. Anh có một thân hình đồ sộ, một vóc người cao sáu foot với những cơ bắp rắn chắc. Anh cười rạng rỡ với cô, một nụ cười ngây thơ đến kinh ngạc.
“Đây là Rebecca Chambers, chuyên gia hóa sinh và y tá chiến trường của sở S.T.A.R.S thành phố Raccoon,“ David nói.
John buông tay cô, vẫn còn mỉm cười: “Hóa sinh? Wow, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Rebecca cười đáp lễ, mắt cô nhấp nháy với vẻ hóm hỉnh. “Mười tám. Và thêm chín tháng.”
John bật cười khi ngồi xuống, một giọng cười khàn khàn kín đáo. Anh ta liếc qua Steve rồi nhìn lại cô.
”Cô nên coi chừng cái gã Lopez.” Anh nói, với một cái giọng vờ như thì thầm. “Hắn mới hai mươi mốt. Và còn độc thân.”
“Thôi đủ rồi ông anh,” Steve gầm gừ, hai má đỏ lựng lên. Anh ta nhìn cô và lắc đầu.
“Cô cần thông cảm với John. Anh ta cho là mình có khiếu hài hước và không ai ngăn nổi anh ta nghĩ như vậy.”
“Mẹ của cậu tin là tôi hài hước đấy nhé.” John phản pháo, và trước khi Steve đáp trả thì David đã xen vào.
“Thôi đủ rồi,” Anh nhẹ nhàng nói. “Chúng ta chỉ có vài giờ để họp cho công việc hôm nay. Mọi người bắt đầu được chưa?”
Sự pha trò của John và Steve đã làm tiêu tan mối lo lắng của cô, khiến cô thấy mình hòa nhập vào đội ngay lập tức, nhưng cô càng vui mừng hơn khi chứng kiến mọi người tập trung về phía David với khuôn mặt lộ rõ vẻ chăm chú nghiêm nghị, theo dõi anh lôi ra những thứ được ngài Trent đưa và đặt lên bàn. Thật tốt vì họ là những tay chuyên nghiệp …
“… Nhưng có nghĩa lý gì chứ?” Tâm trí cô thì thầm. “Đội STARS Raccoon cũng rất chuyên nghiệp đấy thôi. Và cho dù có biết về những gì mà Umbrella làm thì có gì khác biệt đâu? Nếu virus đã biến đổi và vẫn còn lây nhiễm thì sao? Nếu nơi đó lúc nhúc bọn Tyrant … hay những thứ còn tệ hơn nữa thì sao?”
Rebecca không có thời gian cho những lời thì thầm phản đối yếu ớt ấy. Cô tập trung về phía David, lặng lẽ nhủ thầm rằng những mối lo lắng sẽ không cản trở công việc của mình. Và nhiệm vụ thứ hai của cô sẽ không phải là nhiệm vụ cuối cùng.
Vì muốn tốt cho Rebecca nên David đã bắt đầu tóm lược những gì anh có với cả nhóm trước đó. Với sự thông minh của cô, với những trải nghiệm mà cô gặp ở khu nghiên cứu Umbrella, anh không mong cô phải cố nén sợ hãi để phát ngôn hết lượt này đến lượt khác.
“Nhiệm vụ của chúng ta là xâm nhập khu nhà, tập họp các bằng chứng về Umbrella và các cuộc nghiên cứu, rồi quay ra với càng ít rắc rối càng tốt. Tôi sẽ trính bày thấu đáo từng bước hành động, và nếu bất cứ ai có câu hòi hay ý kiến gì, bất kể là vặt vãnh cỡ nào, thì cứ lên tiếng. Rõ chứ?”
Mọi người đếu gật đầu. David tiếp tục, cảm thấy thoải mái khi quan điểm của anh đã được truyền đạt.
“Chúng ta đã thảo luận về một vài khả năng có thể xảy ra, và mọi người cũng đã đọc các bài báo rồi. Tôi muốn đề cập đến việc chúng ta có thể đối đầu với những kiểu tai nạn nào đó. Umbrella đang nỗ lực che dấu sự thật, và dù chúng ta cho rằng họ đã bắt cóc hoặc thủ tiêu các ngư dân vô ý xâm nhập vùng cấm, nhưng họ đương nhiên sẽ làm gì đó để đánh lạc hướng chú ý của dư luận.”
“Sao Umbrella không gởi ai đến đó để dọn dẹp?” John hỏi
David lắc đầu. “Ai dám chắc là họ không gởi? Rất có khả năng họ đã xóa sạch các bằng chứng rồi – trong trường hợp này, chúng ta chỉ còn nước nhập bọn với những người ở Raccoon và bắt đầu cuộc chơi khác.”
Mọi người gật đầu lần nữa. Anh không đề cập về chuyện virus có thể vẫn còn lây nhiễm, bởi lẽ mọi người đều biết đến khả năng đó, nhưng lý do chính là vì anh đã chuẩn bị để Rebecca vạch rõ vấn đề này sau khi tóm lược xong.
David nhìn xuống tấm bản đồ và thầm thở dài trước khi chuyển sang vấn đề kế tiếp.
“Hãy nhìn lối vào,” anh nói. “Nếu đây là một cuộc hành quân công khai, chúng ta có thể đến bằng trực thăng và xông thẳng vào. Thế nhưng có nhiều người ở đây, nên nếu chúng ta gây báo động thì mọi chuyện sẽ đổ bể tr