
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341820
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1820 lượt.
iên hệ duy nhất, hay mỗi cái lại dẫn tới một bài toán đố lớn hơn? Có phải Ammon đã gởi thông điệp, tại sao anh ta làm việc cho Umbrella?
Cô đã nạp hết băng đạn và với tay lấy cái túi lớn không thấm nước, tạm gác những suy diễn để tập trung trở lại vào công việc. Cô biết những luồng tư tưởng của mình sẽ lại tiếp tục sau khi hoàn tất mấy việc được giao. Đây là lối tư duy của cô; cô sẽ không nghĩ ngơi chừng nào mọi chuyện còn mập mờ. Luôn luôn có câu trả lời, luôn luôn, tìm ra nó hay không chỉ là vấn đề tập trung và tiến bước chính xác theo đúng trình tự.
Những khẩu súng bán tự động đã được lau sạch và sẵn sàng sử dụng, đặt nằm gọn gàng bên cạnh thitế bị điện đài. Họ không theo vũ khí gì khác ngoài trang bị thường dùng của đội STARS, khẩu Baretta, ngoài ra còn có đèn nháy, thứ mà David nhấn mạnh là phải có. Mặc dù Karen đồng ý, cô vẫn thấy tiếc khi họ không thể mag theo những khẩu súng trường, chúng có thiết bị nhìn ban đêm. Sau khi đã nghe chi tiết thông tin về đám zombie trông như người có thể xuất hiện dọc đưởng, cô thật sự không biết mình có an toàn nổi với súng lục và đèn nháy không nữa.
Sự thật là mình đã thấy lo lắng từ khi David truyền đạt tin tức rồi. Sự thật là mọi thứ đều không theo trình tự nào cả, những mẩu thông tin chẳng hề ăn khớp với nhau như chúng ta mong muốn.
Trớ trêu thay, chính những lý do đã thuyết phục cô bắt tay vào việc chọc thủng bức màn bí ẩn lại cũng khiến cô thấy băn khoăn: Trent, sự cấu kết hiển nhiên của STARS và Umbrella, nguy cơ xảy ra một tai nạn nhiễm độc nguy kịch tại chính thành phố cô cư ngụ. Kẻ nào bị mua chuộc? Chuyện gì xảy ra ở vịnh Caliban? Họ đang che giấu thứ gì? Bài thơ có nghĩa gì?
Chưa đủ dữ kiện. Chưa đủ.
Cô vẫn luôn lấy làm tự hào về tính thực dụng của mình, về khả năng lần ra sự thật bằng kinh nghiệm chứ không hồ đồ hấp tấp, phán đoán vô căn cứ. Đó là bí quyết giúp cô thành công ngoài chiến trường, mặc dù cô thừa nhận là có những lúc mình trở nên lãnh đạm thái quá – thậm chí lạnh lùng – nhưng con người cô là vậy, cô luôn quan niệm rằng chỉ có thể hài lòng một khi đã khám phá ra chân tướng. Cho dù có thể phải đánh đổi bằng máu, thì cô vẫn thấy hài lòng khi giải quyết được bài toán, khi biết được nguyên nhân lẫn biện pháp thích hợp cho nó. Câu hỏi chưa có lời đáp về vịnh Caliban là một sự thách thức với tư duy của cô. Nó đi làm cô thấy bực tức và buộc cô phải tập trung mọi giác quan để phán đoán – cô sẽ không khuây khỏa chừng nào chưa trả lờì được những câu hỏi.
Cô đã chuẩn bị xong vũ khí. Cô cũng kiểm tra lại các thắt lưng chuyên dụng, và ngó chừng xem David có cần cô làm gì nữa không …
Karen ngập ngừng, cảm thấy từng giọt mồ hôi ấm đang chạy dọc theo sống lưng. Không ai có mắt sau lưng cả, và cô thì cũng đã kiểm tra hai lần các nếp gấp và túi đeo bên thắt lưng rồi. Thế rồi, với một cảm giác gần như tội lỗi, cô cho tay vào túi áo và lôi ra cái bí mật của mình, cảm thấy an ủi với cái sức nặng quen thuộc trong lòng bàn tay.
Lạy Trời, nếu mấy gã kia biết thì mình có nước chui xuống đất thôi.
Nó là thứ cha cô đã trao cho cô, một chứng tích mà ông còn giữ trong Thế chiến 2, và là một trong số những món đồ hiếm hoi làm cô nhớ đến ông, một trái lựu đạn cá nhân kiểu cổ, còn gọi là lựu đạn quả dứa do hình dáng của nó. Việc mang nó theo bên mình có vẻ không thích hợp lắm, nó làm cô thấy mình có phần lố bịch. Cô làm việc hăng say để chứng tỏ mình hoàn toàn là người sống theo lý trí, một phụ nữ thông minh, gạt mọi cảm tính sang một bên. Nhưng quả lựu đạn này lại cho thấy một sự mâu thuẫn, cô luôn mang nó bên mình trong mọi nhiệm vụ. Hơn nữa, cô luôn tin chắc là có lúc nó sẽ hữu dụng …
Phải, phải luôn tự nhủ như thế … STARS đã số hóa lựu đạn cá nhân bằng kíp hẹn giờ, thậm chí kích nổ bằng thiết bị máy tính. Còn chốt của quả lựu đạn này gần như không thể giật ra bằng kìm …
“Karen, chị có cần giúp gì không?”
Karen giật mình nhìn lên và bắt gặp dáng vẻ sốt sắng của cô gái trẻ, cô ta bước vào từ phía sau lưng toa chở hàng. Ánh mắt cô dừng lại ở quả lựu đạn, và ánh lên một sự tò mò.
“Em tưởng chúng ta không được mang theo chất nổ chứ .. ha, có phải nó là loại lựu đạn quả dứa không? En chưa bao giờ thấy nó cả. Nó còn hoạt động chứ?”
Karen nhanh chóng nhìn quanh, e là có ai khác nghe lỏm được, rồi cười ngượng ngùng với nhà hóa học trẻ tuổi, cảm thấy hết sức lúng túng.
Thật sự nó đâu phải là chuyện xấu. Cô ta không biết mình, việc quái gì cô ta muốn quan tâm là mình mê tín hay không chứ?
“Suỵt! Coi chừng họ nghe thấy đấy. Lại đây một chút.” Cô nói, và Rebecca ngoan ngoãn leo vào trong toa, vừa cười cười một cách bí ẩn. Thật sự, Karen thấy một sự hài lòng khó hiểu khi bị Rebecca phát giác. Cô đã làm việc ở STARS bảy năm mà chưa bị ai bắt gặp. Trong thoáng chốc, cô chợt nhận ra là mình thích cô gái này.
“Coi như nó là một quả dứa đi, và không có chất nổ gì bên trong cả. Em đừng nói với ai nhé? Chị mang theo để cầu may th