
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341839
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1839 lượt.
Umbrella mà thôi ?
Mặc những suy nghĩ đang rối tung trong đầu hắn , chiếc máy tính bắt đầu xử lý thông tin . Theo phương thức tư duy logic dựa trên cơ sở tâm lý xã hội học , thiết kế bởi Ammon .
Một lần nữa, gã lại mất tự chủ . Siết chặt nắm đấm , gã quyết không đầu hàng . Quá nhiều mối lo , hắn gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Không phải lúc này . Hắn cần tập trung suy nghĩ .
Ta là nhà khoa học , không phải lính chiến , ta thậm chí còn chẳng biết bắn súng hay chiến đấu ! Hoàn toàn là thằng vô dụng nếu giáp lá cà .... Không tự ổn định được . Không tự kiểm soát được .
Mặt hắn dần giãn ra một nụ cười .Máu rỉ ra từ nắm đấm ,nơi những cái móng lởm chởm đâm vào lòng bàn tay . Nhưng hắn không thấy đau .Gã đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn , yên tĩnh , dừng lại ở cửa thông gió . Rồi hướng tới những khuôn mặt ngu đần ,rỗng tuếch của mấy vị giáo sư kia . Hướng tới những xi lanh khí nén và lũ virus , điều kì diệu của hắn . Cuối cùng ,hắn hướng tới bộ điều khiển cánh cửa lưới sắt rào quanh lũ quái vật . Giáo sư Griffith mỉm cười . Máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà .
Thả chúng ra.
Trong lúc Steve đang đọc to lên, Rebecca thấy David cứ liên tục nhìn xuống đồng hồ rồi dõi về phía cánh cửa. Cô nghĩ là chưa đến mười phút đâu, nhưng cũng sắp rồi. John và Karen vẫn chưa quay lại.
“… nơi từng cái được thiết kế để ứng dụng vào việc đo lường khả năng tư duy, cùng với những kỹ thuật ánh xạ theo tỉ lệ kết hợp với độ chính xác xen kẽ …”
Hoàn toàn khô khan, có vẻ là một biên bản của quá trình học dựa trên việc phân tích một số kiểu trắc nghiệm chỉ số thông minh. Hiển nhiên nó được viết bởi một nhà khoa học, thật sự là vậy, căn cứ theo cái lối nói trùng lắp đơn điệu mà nhiều nhà nghiên cứu có khuynh hướng mắc phải, mỗi khi họ cố diễn tả thứ gì phức tạp hơn cái ghế ngồi. Và đó là những gì có được khi Steve truy xuất thông tin về “dãy xanh dương”. Từ lúc bắt đầu tìm hiểu xem căn phòng có thêm gì khác, Rebecca đã phải tự ép mình tập trung, chống lại nỗi sợ hãi kín đáo đang xâm chiếm lấy cô suốt trong cuộc tìm kiếm vô vọng.
- chín phút –
Ai đó đã dọn sạch sẽ căn phòng rồi, và dọn hết sức kỹ lưỡng. Cô có tìm thấy những cuốn sách, dồ dập ghim, bút bi và bút chì, một đống dây cao su và kẹp giấy, nhưng chẳng có lấy một mảnh giấy chứa thông tin cần thiết, không một mẩu thông tin nào làm manh mối. Việc tìm kiếm trên máy tính cũng chẳng khá hơn; không hề có sơ đồ hay bất cứ thứ gì về T-Virus. Dù ai ở đây đi nữa thì có vẻ là họ đã xóa sạch mọi thông tin bọn cô cần tìm.
Chỉ có hàng đống hầm bà lằng những thứ chẳng liên quan gì tới tâm thần, chẳng thấy cái gì đề cập đến “xanh dương” hết. Làm thế nào mà chúng ta cho là có thể kiếm ra được cái gì đó ở đây cơ chứ?
Steve ấn một phím, trông anh chợt tươi tỉnh lên. “Mọi người xem này …”
“Dãy đỏ, đứng trên phương diện tỷ lệ chuẩn hóa, là cơ bản nhất và đơn giản nhất, ứng dụng cho chỉ số thông minh 80. Dãy xanh lá…”
Anh dừng lại, cau mày. “Màn hình tối thui rồi.”
Rebecca ngóc đầu lên từ một cái bàn gần như trống trơn mà cô đang kiểm qua, còn David bước lại chỗ Steve.
“Hệ thống bị hỏng à?” Anh lo lắng hỏi.
Steve vẫn đang cau mày, gõ gõ lên các phím. “Giống như chương trình bị khóa hơn. Tôi không nghĩ - Hơ, cái gì đây?”
“Rebecca,” David nói khẽ, ra hiệu cho cô lại gần xem xét.
Cô đóng cái ngăn kéo chứa đầu các tài liệu hồ sơ lại và tiến đến sau lưng Steve, cúi xuống đọc những thứ đang hiển thị trên màn hình.
Người làm ra không cần nó. Người mua không muốn nó. Người sử dụng không biết nó.
“Một câu đố,” David nói. ”Có ai biết câu trả lời không vậy?”
Chưa ai kịp lên tiếng thì Karen và John đã quay lại, cả hai đều cầm chắc vũ khí. Karen cầm trong tay một mớ giấy rách toạc.
“Khá chật hẹp.” John nói. “Một nửa trong cả tá văn phòng không hề có cửa sổ, duy nhất một cái có cửa ra ngoài, hướng bắc.”
Karen gật đầu. “Hầu như phòng nào cũng có tủ hồ sơ, nhưng nó rỗng không. Ngoại trừ cái này, tôi tìm thấy trong một cái quần đùi mắc trong góc kẹt. Ắt là nó bị toạc ra trong lúc chỗ này bị dọn dẹp.”
Cô đưa mớ giấy cho David. Anh lướt qua vài dòng, bất chợt ánh mắt lộ vẻ hăng hái.
Anh quay lại Karen. “Không còn gì khác nữa sao?”
Karen gật đầu. “Phải. Nhưng như vậy chắc cũng đủ cho anh rồi.”
David cầm mớ giấy và đọc to lên.
“Các nhóm tiếp tục vận hành độc lập, nhưng đã cho thấy dấu hiệu cải thiện từ khi điều chỉnh tế bào thính giác.”
“Trong Kịch bản số hai, nếu có nhiều hơn một nhóm Trisquad, nhóm thứ hai (B) không giao chiến nữa khi nhóm đầu tiên (A) đã kết liễu xong (mục tiêu ngừng di chuyển hoặc phát ra tiếng động).”
“Nếu mục tiêu tiếp tục gây chú ý và (A) ngừng tấn công (hết đạn/các cá thể bị loại khỏi vòng chiến hoặc bị thương), B sẽ bắt đầu chiến đấu. Trong phạm