Resident Evil ( Tập 4 - Thế giới ngầm ) - Full
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341948
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1948 lượt.
ngạo và tự mãn, chúng sẽ chẳng làm cái chuyện phòng bị đơn giản như thế.
Sẽ là khu nhà đầu tiên, bởi vì bọn chúng tin rằng như vậy là đủ thông minh để không ai tìm được. Bởi vì nếu có một thứ nào đó mà chúng ta có thể tin được, thì đó là Umbrella nghĩ chúng quá thông minh để bị nắm tẩy...
Anh hy vọng vậy. David khom người hướng đến tòa nhà, cầu nguyện rằng nếu có máy quay đang theo dõi họ, thì làm ơn đừng có ai đang giám sát mấy cái máy quay đó.
*
* *Đã muộn rồi, nhưng Reston vẫn chưa mệt. Hắn ngồi trong phòng điều khiển, nhấp nháp rượu mạnh từ một chiếc cốc bằng gốm và lười nhác nghĩ về nhật trình cho ngày tiếp theo. Tất nhiên là làm báo cáo rồi; Cole vẫn chưa sửa xong hệ thống liên lạc, mặc dù tất cả những máy quay đều đã làm việc; người giám sát Ca6, Les Duvall, cần một thợ cơ khí sửa cái khoá dính trên lồng nhốt - và còn cái thành phố nữa. Những cái mặt nạ không thể toả sáng chính xác nếu chỉ có màu nâu nhạt và màu đỏ sẫm...
…phải đưa công nhân xây dựng vào trong khu Bốn ngày mai. Và để xem Avis làm ăn ra sao với mấy cây sào. Một ngọn đèn đỏ loé sáng trên bảng phía trước hắn, kèm theo một âm thanh nhỏ. Đây là lần thứ mười sáu hay mười bảy gì rồi kể từ tuần trước; hắn phải gọi Cole sửa nó mới được. Những cơn gió quét qua khu đất trống ở đây khá nguy hại; trong một ngày xui xẻo, chúng sẽ rung những cánh cửa ở khu nhà trên mặt đất mạnh tới nỗi làm tắt các bộ cảm biến.
May mà có ta ở đây... một khi Planet đã vận hành hoàn hảo, sẽ luôn có người chịu trách nhiệm khởi động lại các cảm biến, nhưng cho tới lúc đó, hắn là người duy nhất có quyền truy cập phòng điều khiển. Nếu hắn đang nằm trên giường, tiếng chuông báo động sẽ đánh thức hắn, mặc dù hiện tại nó chưa hoạt động. Reston với tay lên công tắc, liếc dãy màn hình bên trái một cách lơ đễnh, không mong là sẽ có gì để nhìn...
…và cóng cả người, nhìn chăm chăm cái màn hình đang hiển thị lối vào, cách nơi hắn ngồi chừng một phần tư dặm bên trên, theo góc nhìn của chiếc máy quay trên trần nhà góc đông nam. Bốn, năm người, đang bật đèn chớp, quần áo màu đen. Ánh đèn le lói chiếu trên những bàn điều khiển bụi bặm và từng hàng thiết bị thời tiết - vũ khí trên tay loé lên ánh kim loại. Những khẩu súng lục và súng trường.
Ôi, không. Reston cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng trong một giây, trước khi hắn nhớ ra mình là ai. Jay Reston sẽ không thể trở thành một trong những kẻ quyền lực nhất trên toàn quốc gia, thậm chí trên thế giới, nếu cứ hoảng hốt.
Hắn vói tay lên bàn điều khiển, chộp lấy cái máy bộ đàm mảnh dẻ bên cạnh chiếc ghế, thứ sẽ kết nối trực tiếp hắn với văn phòng riêng của White Umbrella. Tín hiệu sẵn sàng ngay khi hắn nhấc máy.
"Reston đây," hắn nói, và có thể nghe thấy sự đanh thép trong giọng nói của mình, nghe thấy và cảm thấy.
”Chúng ta có chuyện rồi. Tôi yêu cầu một cuộc gọi tới Trent, và muốn Jackson gọi lại lập tức – đồng thời gởi tới một đội, ngay bây giờ, tôi muốn họ đến trong vòng hai mươi phút."Hắn nhìn lại màn hình trong lúc đang nói, theo dõi những kẻ xâm nhập, quai hàm nghiến chặt, sự sợ hãi ban đầu đã chuyển sang tức giận.
Bọn S.T.A.R.S. đào ngũ, chắc chắn... Không thành vấn đề. Dù có tìm thấy lối vào thì chúng cũng không có mật mã - và có là ai đi nữa, chúng cũng phải trả giá vì đã làm hắn lo lắng mất một giây.
Reston đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ, khoanh tay lại, quan sát những người lạ mặt di chuyển lặng lẽ trên màn hình và tự nhủ, không biết bọn nó có ngờ rằng sẽ đi đời trong vòng không đầy nửa giờ nữa chăng.
Tòa nhà lạnh lẽo và tối tăm, nhưng không phải hoàn toàn yên tĩnh. Ngoài tiếng rì rầm nho nhỏ của máy móc, cô còn nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh. Nơi này không quá lớn, ngang dọc chừng ba mươi và hai mươi feet, nhưng nó là một phòng đơn, đủ rộng để gây cảm giác không an toàn và dễ bị tập kích. Những ánh đèn nhỏ nhấp nháy tùy tiện xung quanh, nhìn như hàng tá con mắt đang theo dõi họ trong bóng tối.
Đáng ghét thật.
Rebecca soi đèn pin qua bức tường phía tây của toà nhà để tìm xem có gì khác thường không, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Trong phim, những thám tử tư và cảnh sát hay xông vào nhà ai đó rồi dạo quanh một cách êm thấm, tìm kiếm các bằng chứng như chỗ không người; còn ngoài đời thực, đột nhập vào một nơi chưa từng ghé qua chỉ mang lại nỗi sợ hãi. Cô biết họ đại diện cho lẽ phải, rằng họ là người tốt, nhưng lòng bàn tay cô vẫn cứ mướt mồ hôi, tim vẫn cứ đập mạnh, và cô đánh liều mong mình tìm được một phòng tắm để sử dụng. Cái bàng quang trong người cô hình như đã co thắt lại bằng kích thước của một quả óc chó.
Phải đợi thôi, trừ khi mình muốn làm bậy trong địa giới của quân địch… Mà Rebecca đâu có muốn vậy.
Cô cúi mình để nhìn rõ hơn cái máy phía trước mặt, một thiết bị đặt đứng to như cái tủ lạnh với những nút bấm; tấm nhãn trên mặt trước có chữ, "OGO Relay" hay đại loại thế. Nhìn xung quanh, căn phòng đầy những máy móc kim loại to