Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sau tang lễ - Full

Sau tang lễ - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341637

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1637 lượt.

của cuộc điều tra... 
- Nhưng không phải tất cả mọi người đều hài lòng - Rosamund phản đối. 
- Gì thế? - Timothy ném cho Rosamund một cái nhìn giận dữ. 
- Không, chúng tôi không hài lòng. Chú đã quên điều đã xảy ra với bác Helen sáng nay rồi sao, chú Timothy? 
- Helen đã đến tuổi dễ bị đột quỵ - Maude nói một cách chắn chắn. 
- À, thế đấy. Lại một trùng hợp ngẫu nhiên nữa chứ gì? - Cô quay sang hỏi Poirot - Ông có thấy là đã có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên không, ông Poirot? 
- Trùng hợp ngẫu nhiên là một chuyện có thật - Hercule Poirot nói. 
- Thật ngớ ngẩn - Maude lại nói - Chỉ đơn giản là Helen đã cảm thấy khó ở, bà ấy đã xuống nhà gọi điện cho bác sĩ và... 
- Nhưng không phải là bà ấy đã gọi cho bác sĩ - Rosamund cắt ngang - Tôi đã hỏi ông ấy rồi. 
- Thế thì bà ấy gọi cho ai? Suzan hỏi. 
- Tôi không biết. Nhưng tôi tin rằng tôi sẽ sớm phát hiện ra. 
*** 
Hercule Poirot ngồi trong ngôi nhà mùa hè của Enderby, ông để trên bàn một chiếc đồng hồ lớn. Sáng nay ông đã tuyên bố sẽ đi chuyến tàu 12 giờ. Ông vẫn còn nửa tiếng nữa. Ông đang chờ đợi, có thể, trong vòng nửa tiếng đó, ai đó, hoặc nhiều người, sẽ tìm đến gặp ông. Người ta có thể nhìn thấy ngôi nhà mùa hè này từ bất cứ cửa sổ nào của tòa nhà lớn. Chắc chắn là sẽ có người đến tìm ông, nếu không ông sẽ phải xem lại khả năng đánh giá người khác của mình và những kết luận mà ông đã rút ra. Hercule Poirot chờ đợi, trên trần nhà, ngay trên đầu ông, con nhện cũng đang căng lưới chờ đợi một con ruồi đến nộp mạng. 
Cô Gilchrist là người đến đầu tiên. Cô ta có vẻ rất bối rối, lúng túng và lắp bắp những câu rời rạc. 
- Ồ, ông Pontalier! Tôi chẳng nhớ được tên thật của ông là gì nữa. Nhưng tôi cần phải đến nói chuyện với ông - mặc dù tôi hơi ngại phải làm chuyện này - nhưng tôi nghĩ là tôi cần phải làm... vì điều đã xảy ra với bà Leo sáng nay. Tôi tin rằng bà Shane đã có lý, đó không phải không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên, cũng không phải là một cơn đột quỵ như là bà Timothty đã đoán, bố tôi đã từng bị đột quỵ nhưng chẳng phải như bà Leo đâu. 
Cô dừng lại để lấy lại nhịp thở rồi nhìn Poirot vẻ như cầu xin. 
- Cô có chuyện gì muốn nói với tôi phải không, cô Gilchrist? Hercule Poirot hỏi, vẻ khích lệ. 
- Như tôi vừa nói đấy, tôi hơi ngại phải làm chuyện này vì bà ấy đã rất tử tế với tôi, bà ấy đã xin cho tôi đến làm chỗ bà Timothy. Bà ấy rất tử tế với tôi, đúng vậy. Vì thế tôi sợ rằng mình làm như thế này là vô ơn. Bà ấy đã tặng lại cho tôi chiếc áo choàng lông của bà Lansquenet, và khi tôi định trả lại cho bà ấy cái ghim cài amêtit thì bà ấy đã từ chối. 
- Cô muốn nói đến bà Banks? Poirot nhẹ nhàng hỏi. 
- Vâng... tôi đã... - Cô Gilchrist cúi mặt vẻ ngượng ngùng - ... tôi đã nghe trộm. 
- Cô muốn nói là tình cờ cô đã nghe được một câu chuyện? 
- Không! - cô Gilchrist quả quyết lắc đầu - Tôi nghĩ nên nói sự thật. Thật ra, tôi không ngại phải nói với ông về chuyện này, vì ông không phải là người Anh.
- Đúng thế - Hercule Poirot khuyến khích - đối với một người nước ngoài thì nghe trộm hay đọc thư của người khác là hoàn toàn bình thường. 
- Ồ, tôi chưa bao giờ mở một lá thư không phải của tôi, không. Nhưng tôi đã nghe trộm, hôm đó, hôm mà ông Richard đã đến gặp bà Lansquenet ấy. Tôi đã tò mò muốn biết điều gì đã làm cho ông ấy đến gặp em gái mình sau bao nhiêu năm không quan hệ... ông hiểu chứ... khi người ta còn sống một mình và có ít bạn bè, người ta trở nên tò mò..., tôi muốn nói là khi người ta sống với ai đó. 
- Hoàn toàn tự nhiên - Poirot tỏ vẻ đồng tình. 
- Vâng, tôi cũng nghĩ thế, mặc dù là một việc không tốt đẹp gì... Nói tóm lại, tôi đã làm như thế và tôi đã nghe được điều mà ông ấy đã nói. 
- Cô muốn nói tới, nếu tôi không lầm, điều mà ông Abernethie đã nói với bà Lansquenet? 
- Vâng. Ông ấy đã nói môt câu đại loại như: "Tôi không phí công nói với Timothy làm gì. Ông ấy chẳng thèm quan tâm đến những gì người khác nói, thậm chí còn không thèm nghe. Nhưng tôi nghĩ là tôi có thể nói chuyện này với cô, Cora. Bảy anh em, chỉ còn lại ba chúng ta, và mặc dù cô hay làm ra vẻ ngớ ngẩn, cô là người sáng suốt. Nếu ở địa vị tôi thì cô sẽ làm gì?" Tôi không nghe được rõ lắm câu trả lời của bà Lansquenet nhưng bà ấy đã nói tới cảnh sát. Ông Abernethie đã lớn tiếng phản đối: "Tôi không thể làm như thế được, dẫu sao thì nó cũng là cháu gái họ của tôi". Đúng lúc đó tôi phải chạy vào bếp vì nồi nước dùng đã sôi và trào ra. Khi tôi quay trở lại, tôi đã nghe thấy ông Abernethie nói: "Ngay cả nếu như tôi đột ngột chết, tôi cũng không muốn cảnh sát can thiệp vào chuyện này. Cô hiểu chứ? Đừng lo cho tôi, bây giờ tôi đã biết rồi, tôi sẽ có biện pháp đề phòng." Sau đó ông ấy nói với Cora rằng ông ấy đã sửa đổi di chúc và Cora không có gì phải lo lắng cả. Rồi họ đã nói sang chuyện hôn nhân của Cora, ông Richard đã nhận sai lầm của mình. 
Cô Gilchrist ngưng lời. Poirot gật gù. 
- Tôi hiểu. Tôi hiểu. 
- Tôi không muốn phải nhắc lại chuyện này một lần nữa. Có