Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sau tang lễ - Full

Sau tang lễ - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341628

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1628 lượt.

luôn có lý cũng trở thành nhàm chán. 
- Tôi thì không thấy như vậy. 
- Ông yêu cầu tôi chờ đợi, không thẩm vấn ai? 
- Ồ không, không. Hãy cứ làm những gì mà ông đã định. Nhưng chắc là ông vẫn chưa định bắt giữ ai đấy chứ? 
- Chưa - Morton lắc đầu - Tôi thiếu bằng chứng. Để bắt người cần phải có quyết định của Viện kiểm sát, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến giai đoạn đó. Bây giờ tôi sẽ chỉ thẩm vấn từng người về thời gian họ sử dụng ngày xảy ra vụ án, và chúng tôi sẽ phải rất cẩn thận với một người trong số họ. 
- Tôi hiểu, ông muốn nói tới cô Banks? 
- Ông thông minh lắm. Đúng là cô ta đấy. Cô ta đã có mặt ở Lytchett St-Mary ngày hôm đó. Người ta đã nhìn thấy xe hơi của cô ta. 
- Nhưng chẳng ai nhìn thấy cô ta cả. 
- Đúng thế. Việc cô ta giấu không nói tới chuyến đi này không có lợi cho cô ta, cô ta sẽ phải cho chúng tôi những lời giải thích thỏa đáng. 
- Cô ta rất giỏi trong việc tìm lý do đấy. 
- Đúng thế. Đó là một cô gái thông minh, có lẽ là hơi quá thông minh. 
- Đôi khi không nên tỏ ra quá thông minh. Chính như vậy mà những tên tội phạm nguy hiểm bị lộ tẩy. Ông có phát hiện ra điều gì đặc biệt về George Crossfield không? 
- Không có gì đáng kể. Anh ta là một loại người quá bình thường. Có bao người như anh ta trong đất nước này. 
Thanh tra Morton ngừng lại một lát rồi nói tiếp: 
- Một Mẹ Bề trên, tôi không còn nhớ của tu viện nào nữa, đã kể với tôi một chuyện rất lạ. Hai bà sơ đã đi quyên góp tiền và đã đến nhà bà Lansquenet hôm trước hôm bà ấy bị giết. Họ đã gõ cửa nhưng không ai trả lời cả. Điều đó thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì bà Lansquenet đã đi dự đám tang còn cô Gilchrist thì cũng đã đi chơi ở Bournemouth. Ấy thế mà các bà sơ lại nói rằng có ai đó ở trong nhà và họ đã nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ trong nhà vọng ra. Chuyện đó đã xảy ra đúng ngày hôm trước hôm bà Lansquenet bị giết, Mẹ Bề trên đã quả quyết chắc chắn như vậy vì tu viện đã ghi lại sự kiện trong nhật ký. Có thể là ai đó đã lợi dụng không có ai ở nhà vào ăn trộm và đã quay lại ngày hôm sau? Tôi không tin lắm vào tiếng thở dốc hay tiếng rên rỉ. Ngay cả những bà sơ cũng có thể bị hoang tưởng, cũng dễ hiểu nếu như họ cho rằng đó là tiếng rên rỉ vì biết rằng trong nhà đã xảy ra án mạng. Điểm quan trọng là đã có người trong nhà vào lúc mà lẽ ra không có ai ở đó. Ai đã ở đó? Cả gia đình Abernethie đều đã có mặt ở đám tang lúc đó. 
- Sau đó hai bà sơ ấy có quay lại nhà bà Lansquenet nữa không? 
- Có, khoảng một tuần sau đó. Ngày có vụ điều tra thì phải. 
- Tốt lắm. Hercule Poirot lẩm bẩm. 
- Sao tự nhiên ông lại quan tâm đến những bà sơ như thế? 
- Dù ông có muốn hay không thì họ cũng đã thu hút sự chú ý của tôi rồi. Chắc là ông cũng đã nhận thấy rằng những bà sơ này cũng đến ngày mà chiếc bánh tẩm thuốc độc đã được gửi đến cho cô Gilchrist. 
- Chẳng lẽ ông lại nghĩ rằng... Không, thật là ngớ ngẩn. 
- Những ý kiến của tôi không bao giờ là ngớ ngẩn. Bây giờ tôi để ông bắt đầu các cuộc thẩm vấn của ông về vụ bà Lansquenet. Còn tôi, tôi sẽ đi tìm cô cháu gái họ của ông Richard Abernethie quá cố. 
- Hãy thận trọng với những gì mà ông nói với cô Banks nhé. 
- Không phải là cô Banks, tôi đi tìm gặp cô Shane. 
*** 
Hercule Poirot đã tìm thấy Rosamund ngồi trên một chiếc ghế băng bên một con suối nhỏ chảy uốn lượn giữa những bụi đỗ quyên. Cô đang ngắm nước chảy. 
- Hy vọng rằng tôi không làm phiền cô chứ, Ophélie? - Poirot vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Rosamund - Có lẽ là cô đang tập cho vai kịch của mình. 
- Tôi chưa bao giờ diễn một vở nào của Shakespear... à có một lần tôi đã đóng vai Jessica trong vở Người lái buôn thành Venise. Một vai chẳng hay hớm gì. 
- Đúng thế, và rất thống thiết: "Tôi chẳng bao giờ thấy hạnh phúc khi nghe một bản nhạc êm dịu" - Poirot dẫn lời trong vở kịch - Jessica tội nghiệp! Làm con gái của một người Do Thái bị khinh khi và ghét bỏ, thật là bất hạnh. Hẳn là cô ấy đã rất lo sợ khi bỏ trốn cùng người yêu mang theo tiền của cha. Không có đồng tiền hẳn Jessica đã là một người hoàn toàn khác. 
Rosamund nhìn sang Poirot. 
- Tôi tưởng là ông đã đi rồi chứ - Cô nhìn đồng hồ đeo tay - Đã hơn 12 giờ rồi.
- Tôi bị lỡ tàu - Nhà thám tử trả lời. 
- Tại sao? 
- Cô nghĩ rằng tôi đã lỡ tàu vì một lý do đặc biệt nào đó chăng? 
- Tôi đoán là như vậy. Ông là một người rất cẩn thận, nếu như ông thực sự muốn đi thì ông đã không lỡ tàu. 
- Cô thật là tinh tế. Cô biết không, tôi đã ngồi mãi trong ngôi nhà mùa hè trong vườn hy vọng rằng cô sẽ đến gặp tôi. 
- Tại sao? Ông đã chào tạm biệt mọi người sáng nay trong thư viện rồi cơ mà.
- Đúng thế. Nhưng cô không có gì đặc biệt kể với tôi sao? 
Rosamund lắc đầu. 
- Tôi đang mải suy nghĩ, về rất nhiều điều quan trọng. 
- Tôi cũng đã nhận thấy thế. 
- Thông thường tôi không suy nghĩ bao giờ, và tôi cho rằng suy nghĩ chỉ làm mất thời gian mà thôi. Nhưng lần này thì rất nghiêm chỉnh. Tôi có một dự định, tôi cần phải quyết định một chuy


The Soda Pop